*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Vãn ngây người, sau đó khóe mắt cong lên, cô nở nụ cười rạng rỡ chân thành.
Nhìn hai lúm đồng tiền trên má Tô Vãn, Hạ Diên bỗng nảy ra ý định muốn chọc vào.
Anh đưa tay ra, nhưng không chọc vào lúm đồng tiền của cô, mà vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng điệu bất lực: "Cười cái gì?"
Tô Vãn nhìn anh từ trên xuống dưới: từ tóc tai đến ống quần, ướt sũng như gà rớt xuống nước.
Dù tình cảnh khá chật vật, nhưng trên mặt Hạ Diên không hề có chút xấu hổ nào, ngược lại toát ra khí chất thoát tục.
Ừm! Vẫn rất đẹp trai!
Nụ cười trên mặt Tô Vãn càng rạng rỡ: "Thấy anh nên em vui ấy mà!"
Hạ Diên không để ý đến cô, đi thẳng đến bên cạnh cậu bé kia hỏi han tình hình.
"A! Là em à, sao em lại ở đây?" Nhìn thấy Tô Vãn, Trần Dữ Phàm cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Bây giờ mới sực nhớ ra: cô là cô gái nhỏ trên tàu hỏa!
Tô Vãn cười nói: "Chào anh! Nhà em ở đây.
Em tên Tô Vãn, là bạn của anh Hạ Diên."
Nghe câu nói sau, Trần Dữ Phàm nhíu mày, có chút không tin nhìn về phía Hạ Diên, sao anh ấy lại không biết Hạ Diên từ khi nào có thêm một người bạn mới như vậy?
Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng anh ấy cũng không quên lễ nghi cơ bản, tự giới thiệu: "Chào em, anh tên Trần Dữ Phàm, là bạn từ nhỏ của Hạ Diên."
...
Toàn bộ quá trình cứu người nhìn thì có vẻ dài dòng và khẩn cấp, nhưng thực tế chỉ mất khoảng một phút.
Một số người đứng cách xa lúc này mới vây lại.
Trong số đó có cả những người bạn của Hạ Diên.
Phương Vân Tuệ và Lục Oánh đều vây quanh Hạ Diên.
Phương Vân Tuệ lo lắng hỏi: " Hạ Diên, cậu không sao chứ?"
Hạ Diên bình tĩnh nói: "Không sao."
Nghe vậy, Lục Oánh càu nhàu: "Cái gì mà không sao chứ! Rõ ràng đã có người xuống nước cứu cậu bé kia rồi, sao cậu lại nhảy xuống làm gì? Gọi thế nào cũng không được.
Quần áo của cậu ướt hết rồi! Cũng không mang theo hành lý, phải làm sao bây giờ?"