Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

Chương 12: Trùng kích mười hai đường kinh mạch



Hạo Thiên Kỳ vừa dứt lời, Thái Quân cùng ba vị bá mẫu đều đồng loạt giật mình sửng người thốt lên:

- Kỳ Nhi! Ngươi... Ngươi.. Vừa nói gì?

Biết rằng sự tình này sẽ làm kinh động mọi người, nhưng hắn cũng không muốn giấu diếm mãi. Chi bằng bây giờ cứ mượn danh tiếng của Cung Dạ Yến đem hết mọi chuyện đẩy cho y, có như vậy Hạo Thiên Kỳ mới có thể đường hoàng chính chính tu luyện, và làm những việc hắn muốn làm.

Hạo Thiên Kỳ cũng biết, Thái Quân vẫn luôn cử người âm thầm bảo vệ hắn. Cho nên việc kết giao với Cung Dạ Yến sẽ không qua được tai mắt của lão Thái Quân. Nếu đã như vậy Hạo Thiên Kỳ cũng mượn việc này thuận tiện công khai một số chuyện, dù sao không sớm muộn gì thì việc hắn có thể tu luyện được cũng sẽ bị phát hiện.

Lúc này không những Thái Quân thần sắc kinh ngạc, mà ba vị bá mẫu cũng trấn kinh không kém. Bọn họ không rõ, vốn dĩ kinh mạch của Hạo Thiên Kỳ đã đứt toàn bộ, thậm chí đan điền cũng bị phá hủy, nhưng may nhờ có Cửu Mệnh Đan mới tạm cứu được tánh mạng của hắn.

Thái y đã từng nói qua, cả đời này Hạo Thiên Kỳ không những không thể tu luyện, mà thân thể còn yếu ớt hơn cả người bình thường. Khi nghe được những lời này, Thái Quân và năm vị bá mẫu ai nấy cũng đều tiếc hận và khổ tâm. Bất quá nếu giữ được tánh mạng của hắn, bọn họ cũng không sở cầu gì nhiều. Chỉ cần Hạo Thiên Kỳ bình an sống khỏe mạnh là họ đã an lòng rồi.

Thái Quân lập tức đứng dậy, vội vội vàng vàng chống quải trượng đi tới chổ Hạo Thiên Kỳ, nàng nhanh chóng đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn. Ngay sau đó một cổ khí từ tay Thái Quân truyền qua thân thể Hạo Thiên Kỳ.

Biết được hành động này của Thái Quân là gì, Hạo Thiên Kỳ vô tư để nàng kiểm tra.

................

Qua một lúc, ánh mắt Thái Quân có phần nghiêm túc, gật đầu xác nhận:

- Kinh mạch của Kỳ Nhi xác thực đã không có trở ngại gì, tu vi của nó cũng đến Luyện Cốt ngũ trọng.

Ba vị bá mẫu nghe thấy thế liền trở nên vui mừng, lập tức chạy đến vây xung quanh Hạo Thiên Kỳ kích động nói:

- Thật vậy chăng? Quá tốt rồi! Ông trời rốt cuộc cũng không bạc đãi Trấn Bắc Phủ chúng ta.

- Chúng ta mau gữi thư báo tin vui này cho phụ thân cùng lão Thất biết. Kêu họ không cần tìm kiếm Cửu Mệnh Đan nữa.

- Còn có cả bát muội nữa, cũng không biết Ngũ đệ muội và Lục đệ muội đang ở đâu. Chúng ta dùng phi cáp truyền thư báo tin cho hai muội ấy, không cần phải đi tìm kiếm tứ đệ nữa.

Tam bá mẫu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Hai hôm trước hai muội ấy gữi thư có nói là tìm được một viên Cửu Mệnh Đan, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào?

Đại bá mẫu nghe vậy liền nói:

- Nếu vậy cần phải sớm thông tri cho hai muội ấy.

- Việc này giao cho muội đi. Sẵn tiện báo tin cho phụ thân và cả Bát muội.

Nhị bá mẫu nói xong, Thái Quân liền gật đầu nói:

- Cũng tốt, việc này giao cho Nhị nhi tức vậy.

- Vâng, mẫu thân.

- Đại nhi tức, tam nhi tức, hai người các ngươi tới Đấu Giá Hiệp Hội và Đánh Thuê Công Hội hủy bỏ lệnh tìm kiếm Cửu Mệnh Đan. Nếu có người hỏi thì cứ bảo chúng ta đã tìm đủ rồi đan dược. Còn về phần Kỳ Nhi có thể tu luyện lại được, chúng ta cứ tạm thời đừng công khai.

Nghe Thái Quân dặn dò xong, ba vị bá mẫu sau đó đồng loạt đáp:

- Vâng, mẫu thân!

.....................

Sau khi ba vị bá mẫu rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại mỗi Thái Quân và Hạo Thiên Kỳ. Hắn có thể cảm nhận được trong lòng tổ mẫu có khá nhiều nghi vấn. Sở dĩ để ba vị bá mẫu ly khai cũng là muốn một mình thẩm vấn hắn.

Bất quá Hạo Thiên Kỳ cũng không có một chút lo lắng hay e sợ, hắn thần sắc bình tĩnh nhìn Thái Quân chờ đợi câu hỏi của nàng.

- Kỳ Nhi, ngươi nói thật cho tổ mẫu biết. Ngươi làm sao lại quen biết được với Cung Thiếu Chủ? Tại sao vô duyên vô cớ hắn lại chữa bệnh cho ngươi? Cửu Mệnh Đan không thể nào ngừng sử dụng, trừ phi phục dụng cả thảy chín viên. Hắn cho ngươi ăn những viên còn lại sao?

Ba vấn đề này của Thái Quân, Hạo Thiên Kỳ có thể trả lời được toàn bộ đấy. Chỉ là... Hắn cũng không hoàn toàn nói hết sự thật, mà trộn lẫn thật giả trong đó. Cho dù Thái Quân muốn đi tra xét cũng khó lòng mà biết được.

- Tôn nhi sở dĩ quen biết được với Cung Thiếu Chủ là vì mấy tháng trước tôn nhi có đi đến Vân Liên dược quán, sau đó tình cờ gặp được. Còn về phần sao ngài ấy lại chữa bệnh cho tôn nhi, ngài ấy có nói là do thể chất tôn nhi đặc thù hấp dẫn ánh mắt của ngài ấy. Chữa bệnh là do thích thú mà thôi. Tôn nhi cũng không có dùng đến Cửu Mệnh Đan. Cung Thiếu Chủ chỉ đưa đến một viên đan dược đỏ thẫm kêu tôn nhi ăn vào. Sau đó tôn nhi liền bị bất tỉnh, việc tiếp theo lại càng không biết. Sau khi trở về phủ tôn nhi mới phát hiện được bản thân đã tấn cấp đến Luyện Cốt. Năm ngày qua tôn nhi cũng vừa đột phá lên Luyện Cốt ngũ trọng, tính toán báo cho tổ mẫu cùng ba vị bá mẫu biết, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp mọi người.

Nếu như Cung Dạ Yến nghe được những lời này của Hạo Thiên Kỳ, hẳn là sẽ tức đến hộc máu. Rõ ràng người cần được chữa bệnh mới là hắn a! Còn nữa hắn khi nào thì biết chữa bệnh cho người khác, tại sao việc này đến cả hắn lại không biết? Đây đúng là trắng đen đảo lộn.

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói xong, Thái Quân thần sắc dị thường kinh ngạc, cảm thấy việc này quá sức không bình thường.

Cung Dạ Yến này tác phong hành sự thần bí, ngay cả tính cách cũng thập phần cổ quái như vậy?

Người này ra tay chữa bệnh cho Kỳ Nhi cũng không biết xuất phát từ mục đích gì? Nếu như chỉ đơn thuần là thích thú thì không có gì đáng nói, chỉ sợ đằng sau là có ẩn tình....

Bất quá Trấn Bắc Hầu phủ nợ ân nghĩa của người khác nhất định sẽ hoàn trả. Chẳng qua... Vị Cung Thiếu Chủ này hình như không thứ gì không có, đưa tạ lễ qua e rằng sẽ làm cho hắn chướng mắt.

Vẫn là cần phải cẩn thận suy nghĩ tạ lễ sau vậy.

Nghĩ như thế Thái Quân âm thầm ghi nhớ chuyện này, đợi cho ba vị bá mẫu trở về thương lượng đối sách. Lúc này nàng nhìn Kỳ Nhi hòa ái mỉm cười dặn dò:

- Kỳ Nhi, ngươi nếu đã tu luyện được thì chuyên tâm tu luyện, cần gì cứ nói cho Hà tổng quản. Nàng sẽ đáp ứng ngươi sự việc. Trong tu luyện có trở ngại gì có thể đi tham khảo các vị bá mẫu của ngươi, nếu không trực tiếp gặp ta hỏi.

Cảm nhận được Thái Quân quan tâm đến mình, trong lòng đột nhiên ấm áp lan tràn, Hạo Thiên Kỳ giơ lên khóe miệng cực kì nhu thuận đáp:

- Vâng, tổ mẫu. Tôn nhi đã biết, sẽ không phụ lòng người và các vị bá mẫu.

Thấy hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy nàng thật an tâm, chỉ hi vọng hắn cũng đừng như trước kia mê luyến tình cảm mà bỏ lỡ tu luyện. Nghĩ như vậy, Thái Quân có chút ngập ngừng giảng giải:

- Những chuyện trước đây ngươi không nhớ được cũng không cần nhất thiết phải nhớ lại. Ngươi hãy nhớ chỉ có biến cường, mới có được thứ ngươi muốn. Giống như lúc trước ngươi chỉ có thể mặc người khác đánh, mà không thể hoàn trả. Kỳ Nhi, tổ mẫu không cần ngươi trở thành cường giả, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ thật tốt bản thân ngươi là đủ rồi. Ta và các vị bá mẫu cũng không thể ở bên cạnh bảo vệ ngươi cả đời được. Ngươi hiểu chứ?

Đây là muốn nói cho hắn đừng có suy nghĩ đến Lam Nhược Tuyết đi. Hẳn là tổ mẫu e sợ hắn nhớ lại việc bản thân từng si mê vị công chúa này.

Hạo Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không phải 'Hạo Thiên Kỳ' a. Trong thâm tâm của hắn việc trở thành nam tử đã quá mức đả kích, huống hồ là đối mặt với chuyện tình cảm.

Tâm nữ nhân, thân nam tử. Nếu tìm nam tử thì khác gì long dương chi luyến. Nhưng nếu tìm nữ tử chuyện này thật khó mà tiếp nhận. Bản thân đối với chuyện tình cảm khá là lãnh đạm, chuyện này vẫn là để tùy duyên đi.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Hạo Thiên Kỳ muốn để Thái Quân an tâm, hắn không hề tỏ ra bất kỳ hứng thú gì, thái độ bình tĩnh cung kính đáp:

- Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi may mắn nhặt lại được tánh mạng, đương nhiên phải biết tánh mạng trân quý. Sẽ không giống như lúc trước làm tổn hại thanh danh của Trấn Bắc Hầu. Việc trước kia tôn nhi đã không nhớ, hiện tại càng không muốn nhớ. Tôn nhi lúc này chỉ muốn chuyên tâm một lòng tu luyện, không muốn nghĩ đến những chuyện khác.

Nghe Hạo Thiên Kỳ thành tâm nói vậy, Thái Quân hài lòng mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ vai hắn nói:

- Kỳ Nhi, trưởng thành rồi. Thật hiểu chuyện.

Dứt lời, Thái Quân từ trong giới chỉ lấy ra một số đồ vật, sau đó đưa cho Hạo Thiên Kỳ giảng giải:

- Ba quyển trục này đều là võ công tâm pháp của Hạo gia ta. Lúc trước tư chất ngươi bình thường, lại không ham thích tu luyện, cho nên ta mới không đưa cho ngươi. Nay ngươi đã tu luyện được, là tới lúc nên giao cho ngươi. Hạo gia chuyên tu về kiếm thuật cùng thể thuật, ngươi cảm thấy đi theo đường lối nào thích hợp thì luyện. Còn bộ nhuyễn giáp kia có thể giúp ngươi chống đỡ được ba lần công kích của Tụ Khí Cảnh.

Hạo Thiên Kỳ nhận lấy đồ vật từ tay Thái Quân đưa, nội tâm có chút phiền muộn. Công pháp hiện tại hắn đang luyện có thể nói là thần phẩm, những công pháp ở đây sao có thể so bì được. Nhưng hiện tại hắn từ chối vậy sẽ khiến Thái Quân nghi ngờ, thôi thì cứ nhận tạm vậy. Luyện hay không lại là chuyện khác.

Sau khi trải qua chuyện kia, có vẻ như tổ mẫu sợ hắn bị người khác đả thương, nên mới lấy ra nhuyễn giáp này cho hắn. Tuy rằng kiện giáp này chẳng là gì so với những thứ hắn chứa trong Huyền Ngọc giới chỉ, nhưng đây là tấm lòng của Thái Quân, hắn đương nhiên là cảm động nhận lấy.

.....................

Sau khi Thái Quân rời đi, tâm tình của Hạo Thiên Kỳ có chút phức tạp. Thái Quân và mọi người càng đối xử tốt với hắn, lòng hắn càng phiền muộn. Hạo Thiên Kỳ biết rằng bản thân không thể ngây ngốc ở mãi một địa phương, hắn phải ra ngoài lịch luyện. Hơn hết khi có đủ thực lực, hắn sẽ trở lại nơi trước kia của hắn để báo thù, những người ở đây lại vô pháp có thể theo hắn.

Tình thân là thứ khó có thể đền đáp được, ân tình nặng như núi.....

Càng nghĩ tâm tình Hạo Thiên Kỳ càng trầm trọng xuống dốc, hắn âm thầm tự dặn lòng mình. 'Nếu như không thể đưa bọn họ theo cùng, những ngày tháng còn ở đây, ta nhất định sẽ đối đãi bọn họ toàn tâm toàn lực.'

Thông suốt được vấn đề này, Hạo Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm khá nhiều. Hiện tại cũng là lúc hắn nên tính toán đến chuyện đả thông mười hai huyệt vị kinh mạch. Nhưng trước tiên làm được việc này hắn cần phải điều phối một số dược tề, cùng thuốc dẫn.

Có dược liệu của Chưởng quầy đem đến, Hạo Thiên Kỳ muốn điều chế bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Cái chính là hắn cần một không gian yên tĩnh tuyệt đối không thể bị phiền nhiễu, chỉ cần một chút động tĩnh có thể khiến cho Hạo Thiên Kỳ đang trùng kích kinh mạch sẽ vì kinh động mà tẩu hỏa nhập ma.

Biệt viện Linh Lung Các này, xác thật cũng khá là yên tĩnh, trừ phi hắn có yêu cầu, nếu không những người khác cũng không dám mảy may làm phiền hắn. Bất quá đề phòng vạn nhất Hạo Thiên Kỳ vẫn phải dặn dò nha hoàn của mình, cùng thông báo cho Thái Quân về việc sắp tới hắn sẽ bế quan lần nữa.

.............................

Chuẩn bị xong hết thảy, Hạo Thiên Kỳ đi đến dục trì, bên trong bồn tắm đã đổ đầy nước ấm. Từ trong giới chỉ hắn lấy ra bốn bình dược tề, đem ba bình đổ xuống nước, bình còn lại liền đưa lên miệng uống cạn. Sau đó Hạo Thiên Kỳ lập tức trút đi y phục của bản thân, rồi chậm rãi bước xuống dục trì.

Đem toàn thân ngâm vào trong nước, Hạo Thiên Kỳ liền nhắm mắt lại, cảm nhận được dược lực trong thể nội đang phát tán, cùng với thuốc dẫn ở bên ngoài cộng hưởng.

Ngay lập tức Hạo Thiên Kỳ đem tinh thần chìm vào trong thức cảnh, dựa theo khẩu quyết của Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết hắn đem khí lưu ở đan điền vận chuyển, sau đó thao túng nội khí này di chuyển tùy ý trong thân thể. Dòng khí này không ngừng va chạm gân mạch cách mô, mãi cho đến đường gân mạch cuối cùng, lại dọc theo kinh mạch trùng kích.

Hạo Thiên Kỳ không một chút xao lãng, hắn tập trung tinh thần khống chế dòng khí giống như một mũi khoan từng bước từng bước hướng đến huyệt vị đầu tiên trùng kích. Thủ thái âm phế kinh* tựa như một tầng giấy mỏng, dòng khí vừa chạm vào lập tức phá tan. Không dừng lại ở đó dòng khí dọc theo thủ thái âm phế kinh xoay tròn tiến về phía trước, đem hai mươi hai huyệt vị tả hữu đồng loạt toàn bộ đả thông.

*Thủ thái âm phế kinh là một kinh mạch, trong mười hai chính kinh.

- Thủ thái âm phế kinh: Gồm có mười một huyệt, cả hai bên là hai mươi hai huyệt. Kinh mạch bắt đầu từ trung tiêu (dạ dày, trung quản) hướng xuống đại trường có một đường lạc nối, rồi lại từ đại trường đi trở lại một đường nông ngoài đi lên trên cổ dạ dày, ven theo cổ dạ dày xuyên lên quan cơ hoành cách, vào phế tạng, lại từ phế tạng lên đến cạnh hầu, lại đi ngang ra đến phía dưới hố đòn, ven theo cạnh trong cánh tay trên đi xuống qua hốc khuỷu tay, ven theo cạnh trong phía trước xương quay, đến cổ tay ở thốn khẩu, từ thốn khẩu đi đến mô cái, ven theo mô cái đi đến cạnh đầu ngón cái (Thiếu thương).
Mạch nhánh, từ sau cổ tay (Liệt khuyết) phân ra hướng theo phía mu bàn tay đi thẳng đến đầu ngón trỏ ở cạnh trong là huyệt Thương dương.

(Tác giả: Ta giải thích một chút về mười hai kinh mạch nhé!

Mười hai kinh mạch, cũng gọi là chính kinh. Vì trong cơ thể có tâm, can, tỳ, phế, thận, tâm bào là sáu tạng; có đảm, vị, đại trường, tiểu trường, bàng quang, tam tiêu là sáu phủ, cộng mười hai tạng phủ. Mỗi một tạng phủ đều có một kinh phụ thuộc nó, cộng có mười hai kinh nên gọi là chính kinh. Tên gọi của chính kinh đều lấy tên tạng phủ của nó mà đặt như tâm kinh, đảm kinh, vị kinh v.v...)

Đau đớn một hồi truyền đến, khiến cho Hạo Thiên Kỳ có chút nhăn mày. Kinh mạch thứ nhất khai thông, hắn cũng không thể ngừng lại, mà tiếp tục trùng kích.

Sau khi tu bổ lại đường kinh mạch thứ nhất, Hạo Thiên Kỳ lại một lần nữa ngưng tụ dòng khí, cẩn thận từng li từng tí khống chế dòng khí đi đến đường kinh mạch thứ hai thủ dương minh đại trường kinh. Kinh mạch này có hai mươi mốt huyệt, tả hữu cộng lại là bốn mươi hai huyệt vị. Bắt đầu từ huyệt Nghinh Hương (rãnh môi ở cạnh mũi), dòng khí liền thẳng tắp xuyên qua, tiếp tục đi đến Thừa Tương, Giáp Xa,.... cho tới huyệt vị cuối cùng là Ẩn Bạch. Thế như chẻ tre, một hơi xông lên, đả thông toàn bộ huyệt vị của thủ dương minh đại trường kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.