Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên

Chương 23: Tranh Đoạt



Cung Dạ Yến gật đầu đáp:

- Có thể!

Hạo Thiên Kỳ nhìn xuống phía dưới, thì thấy người mua nhóm linh thạch thứ ba quả thực là Lam Nhược Tuyết. Tuy rằng trong lòng phiền chán nàng ta, nhưng hắn cũng không mong nàng ta bởi vì luyện hóa linh thạch mà tu vi bị đình trệ.

Nhóm hạ phẩm linh thạch thứ ba đấu giá xong, Cố Lưu Yên thở phào nhẹ nhõm, xem ra hạ phẩm linh thạch rất hút hàng! Đáng tiếc đại đa số linh thạch đều ở trong tay các đại thế gia. Dù có muốn đi nữa cũng không thể từ trong tay bọn họ đào ra.

Ma Tộc và Yêu Tộc cũng có linh thạch, nhưng ở địa vị nàng lại không thể cùng bọn họ tiếp xúc.

Thật có chút tiếc nuối!

Lại trải qua nhiều lần đầu giá, Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ vẫn không tỏ ra một chút hứng thú với bất kì món hàng nào.

Kế tiếp là ba món áp trục, ai nấy cũng đều chờ mong, lần này áp trục sẽ là vật phẩm quý giá gì. Chỉ cần nó đáng giá, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Chắc mọi người đang sốt ruột muốn biết vật phẩm áp trục hôm nay là gì đúng không?

Cố Lưu Yên khẽ cười, giọng nói mang theo vài phần mị hoặc khiến cho các nam nhân bên dưới ngẩn ngơ, hò hét một hồi.

- Sẽ không phải Lưu Yên cô nương đi!

- Ha hả... Nếu thật vậy, ta đây nguyện ra giá trăm vạn lượng vàng.

......

Thấy mọi người buông giọng ngả ngớn trêu chọc mình, Cố Lưu Yên cũng không tức giận chỉ che miệng mỉm cười nói:

- Các vị thật biết nói đùa. Chúng ta tiếp tục phiên đấu giá. Vật phẩm áp trục đầu tiên là Xích Tử Lăng* cửu phẩm. Tuy rằng vũ khí này đã bị hư hại một chút, nhưng vẫn có thể phát huy ngang ngửa với vũ khí bát phẩm. Đây là một vũ khí dành cho nữ giới, các vị tỷ tỷ, muội muội nếu muốn có nó thì đừng bỏ qua. Bất quá các khách quý là nam nhân, nếu muốn tặng cho nữ nhân mình yêu thích thì cũng không nên chần chờ a. Biết đâu có thể đổi được nụ cười giai nhân...

*Xích Tử Lăng: đây là một dạng vũ khí tựa như một dây lụa. Có thể mềm mại, cũng có thể sắc bén, tùy vào năng lực người sử dụng. (Này là ta tưởng tượng, không cần tra gg làm gì ha.)

Lời của Cố Lưu Yên vừa dứt, bên dưới đài liền nổi sóng. Tuy rằng vũ khí dành cho nữ giới, nhưng nó vẫn là vũ khí cửu phẩm. Cũng không ít nam nhân rục rịch muốn mua về sử dụng. Giống như lời của Cố Lưu Yên đã nói, bọn họ không xài, nhưng có thể tặng cho nữ nhân của mình.

Các vị khách quý là nữ cũng đứng ngồi không yên, chờ cho Cố Lưu Yên báo giá, bọn họ sẽ quyết tranh đoạt một phen.

- Giá khởi điểm của Xích Tử Lăng là mười vạn lượng, mỗi một lần tăng giá không được ít hơn một vạn lạng. Đấu giá bắt đầu.

Cố Lưu Yên dứt lời, liền có người báo giá:

- Mười một vạn lượng.

- Mười ba vạn lượng.

- Mười lăm vạn lượng.

- Mười tám vạn lượng.

Giá của Xích Tử Lăng ngày một kéo lên, khiến cho nhiều người không khỏi trợn mắt há mồm.

Ở lầu hai.

Thiếu niên Tiểu Minh, ôm chầm lấy nam tử nũng nịu nói:

- Vương gia, Tiểu Minh thích dây lụa đó, ngài mua cho Tiểu Minh đi.

Nam tử yêu chiều nhìn Tiểu Minh, sảng khoái đáp:

- Hảo.

Nghe được ở bên dưới đã lên tới giá hai mươi lăm vạn lạng. Nam tử lập tức hô to:

- Ba mươi vạn lượng.

Ở bên dưới mọi người lại một mảnh yên lặng, người ở lầu trên ra giá, bọn họ không dám mở miệng tranh đoạt.

Lam Nhược Tuyết mày đẹp nhăn lại, nhưng vẫn mở miệng báo giá:

- Ba mươi lăm vạn lượng.

Nam tử nghe được có người cùng mình cạnh tranh liền cười lạnh, tiếp tục hô:

- Bốn mươi vạn lượng.

- Bốn mươi lăm vạn lượng.

- Năm mươi vạn lượng.

.......

- Này tiểu cô nương, thật sự can đảm a!

- Ta nếu như đoán không lầm nàng ta là Trưởng công chúa của Lam Vân quốc thì phải.

- Người hoàng thất.. Trách không được dám tranh phong.

- Lam Vân quốc chỉ là một nước nhỏ, nếu chẳng may đắc tội với người trong chín đại thế gia thì phiền toái a!

...........

Trong lúc mọi người nhao nhao nghị luận, lại một tiếng báo giá nữa vang lên.

- Bảy mươi vạn lượng.

Nam tử bất động thanh sắc hô:

- Tám mươi vạn lượng.

- Tám mươi lăm vạn lượng.

Mà ở bên kia phòng, Lam Thiên Vũ có chút nóng lòng, nàng lo lắng cô cô sẽ thua người nọ.

Thấy vẻ mặt Lam Thiên Vũ hốt hoảng nhìn dưới đài, ngón tay lại đưa lên miệng cắn cắn. Cung Dạ Yến nheo mắt, sau đó lại nhìn Xích Tử Lăng ở trên đài đấu giá. Y đột nhiên mở miệng hô:

- Hai trăm vạn lượng.

Lam Thiên Vũ giật mình, Hạo Thiên Kỳ trợn mắt càng là không thể hiểu được.

Chỉ là một vũ khí cửu phẩm bị hư hại, tên này lại muốn mua làm gì?

Ngại tiền quá nhiều hay sao?

Cung Dạ Yến nào quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của cả hai, y bình thản quan sát phía dưới đài, chờ đợi người kêu giá, bản thân sẽ ra giá khiến hắn không thể trả giá lần nữa.

Với cái giá hai trăm vạn được đưa ra, Lam Nhược Tuyết liền rút lui. Con số này là quá lớn đối với nàng.

- Ta kháo, tăng một lúc một trăm vạn lượng, cũng là người ở tầng hai. Hắn là ai a?

- Này mẹ nó cũng quá có tiền đi.

.........

Những người có mặt bị cái giá này làm cho suýt ngất, là ai vậy, vừa lên tiếng đã báo giá cao như vậy, còn có để người khác sống nữa hay không.

Nghe được phòng bên có người ra giá, nam tử bổng nhiên im lặng không tiếp tục ra giá mà suy đoán đối phương có thân phận gì?

Bởi vì phòng bên là phòng cao cấp hơn hắn, nếu chỉ vì một món vũ khí cửu phẩm hư hại mà đắc tội người, vậy sẽ mất nhiều hơn được.

Tiểu Minh khó hiểu nhìn nam tử nhẹ giọng kêu:

- Vương gia...

Nam tử lắc đầu ôm Tiểu Minh vào lòng trầm mặc nói:

- Lần này e là không mua được món đồ này cho ngươi rồi, người bên phòng kia ắt là thân phận không đơn giản.

Tiểu Minh nghe vậy, mặc dù có chút khó chịu, nhưng rất nhanh hắn liền gượng cười đáp:

- Không sao, vương gia. Tiểu Minh hiểu được....

Nam tử thấy vẻ mặt Tiểu Minh buồn rười rượi, liền biết Tiểu Minh rất thích món vũ khí này. Hắn mở miệng an ủi:

- Xích Tử Lăng này chỉ là vũ khí bị hư hại, không hợp với ngươi. Khi nào về lại Thiên Lang quốc, bổn vương sẽ tặng ngươi Hỏa Xà Tiên*. Hàng thật giá thật cửu phẩm vũ khí.

*Hỏa Xà Tiên: Là một loại roi dài, làm từ da của yêu thú Hỏa Xà. Khi bị nó quất trúng sẽ bị tróc da rách thịt, không những vậy hỏa độc trên roi sẽ đi vào lục phủ ngũ tạng thiêu đốt. Khiến cho người bị đánh chịu nổi đau thống khổ tột cùng.

Tiểu Minh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nhào vào lòng nam tử, vui mừng thốt lên:

- Đa tạ Vương gia. Ngài thật thương Tiểu Minh.

Nam tử vuốt ve mặt của Tiểu Minh thâm tình nói:

- Bổn vương tất nhiên là thương ngươi rồi.

Sau đó, Xích Tử Lăng được bán với giá hai trăm vạn lượng cho Cung Dạ Yến. Món hàng rất nhanh được đem tới phòng, Cung Dạ Yến đem ngân phiếu thanh toán xong xuôi, liền cầm lấy Xích Tử Lăng vẻ mặt rất tự nhiên mà đưa đến cho Lam Thiên Vũ nói:

- Cho ngươi.

Hạo Thiên Kỳ đầu đầy khó hiểu, mà Lam Thiên Vũ cầm lấy Xích Tử Lăng càng nghi hoặc không thôi. Nàng hết nhìn Xích Tử Lăng, lại nhìn Cung Dạ Yến, có chút ngượng ngùng ấp úng hỏi:

- Cho... cho muội?

- Ân!

Cung Dạ Yến thẳng thắn gật đầu đáp.

Lam Thiên Vũ biểu tình khó xử, cầm Xích Tử Lăng trả lại cho Cung Dạ Yến lắc lắc đầu nói:

- Muội không thể nhận. Vật này quá quý trọng. Phụ hoàng từng nói làm người không thể có lòng tham. Muội đã được Dạ Yến ca ca tặng cho một quyển võ kĩ địa giai, như nào lại không biết xấu hổ nhận lấy vũ khí cửu phẩm này?

Cung Dạ Yến nhìn Lam Thiên Vũ một lúc, lại không hề nhìn Xích Tử Lăng trên tay nàng đưa tới. Ánh mắt y rời đi nàng, nhìn xuống bên dưới đài, giọng nói không mặn không nhạt thốt lên:

- Nếu như ngươi không thích.... Có thể vứt đi!

Lam Thiên Vũ thần sắc sửng sốt, nàng không thể tin mà nhìn Cung Dạ Yến.

Như thế nào cho phải a?

Nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.

Hạo Thiên Kỳ nhìn không được liền dứt khoát mở miệng nói:

- Nếu Dạ Yến huynh đã tặng cho ngươi, vậy thì cứ nhận lấy đi. Ngươi từ chối ý tốt của hắn, hắn sẽ không vui.

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói thế, Lam Thiên Vũ ngây ngốc mà gật đầu, sau đó cầm lấy Xích Tử Lăng thu vào trong giới chỉ trữ vật. Nàng ngượng ngùng nói:

- Dạ Yến ca ca, đa tạ huynh!

Không thấy Cung Dạ Yến đáp lại, Lam Thiên Vũ vẻ mặt có chút mất mát.

Hình như nàng đã khiến cho Dạ Yến ca ca không vui rồi.

Đang lúc Lam Thiên Vũ cho rằng Cung Dạ Yến là thật sự tức giận nàng, không muốn nói chuyện với nàng thì bên tai bổng nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ 'Ân'. Nếu như nàng không để ý rất có thể sẽ không nghe thấy.

Dù rằng Cung Dạ Yến không nhìn mình, nhưng Lam Thiên Vũ cũng biết đây là Cung Dạ Yến muốn đáp lại nàng.

Lam Thiên Vũ cười đến vui vẻ, lại không nhìn thấy, đôi mắt cong cong cùng khóe môi của Cung Dạ Yến bất giác giương lên.

.........

Bên dưới đài lại tiếp tục phiên đấu giá tiếp theo.

- Vật phẩm áp trục thứ hai chính là một viên hỏa thạch không rõ lai lịch. Nhưng giám định sư có nói rằng bên trong nó có nguồn năng lượng hỏa diễm rất bá đạo. Nếu có thể hấp thu chuyển hóa thành nguyên khí cho bản thân sử dụng, tu vi sẽ được thăng tiến rất nhanh. Không chừng có thể khiến một người ở Tụ Khí Cảnh sơ kỳ tấn thăng thành hậu kỳ.

Cố Lưu Yên vừa dứt lời, bên dưới liền xôn xao bàn luận. Có người cảm thấy không đáng tin liền lớn giọng hỏi:

- Làm sao chứng minh được cục đá chỉ bằng nắm tay đó lại ẩn chứa năng lượng giúp võ giả tấn thăng? Này không phải là nàng gạt tiền chúng ta đi.

- Giám định sư cũng vô pháp kiểm chứng được nguồn năng lượng bên trong, nếu chẳng may nó lại gây nguy hại cho chúng ta thì sao?

- Đúng vậy, nếu như tốt như vậy ai dại gì mà không xài, lại đem ra bán?

- Có thể bên trong có huyền cơ gì thì sao? Các ngươi không mua bổn đại gia ta mua.

..........

Nghe bọn họ có thành ý với món hàng áp trục thứ hai như thế, Cố Lưu Yên sợ rằng sẽ không được giá. Nàng liền mở miệng đính chính:

- Viên thạch này mặc dù không rõ lai lịch, nhưng người mang nó đến gửi bán có nói, nó và Xích Tử Lăng có quan hệ với nhau. Bởi vì khi hắn phát hiện ra hai món đồ này, là ở gần địa phận Yêu Tộc. Đồ vật của Yêu Tộc lấy ra tới há phải là vật tầm thường?

Không cần biết phía trước chứng thực hay không chứng thực lai lịch của viên thạch thần bí. Hiện tại mọi người nghe thấy nó có liên quan đến Yêu Tộc liền dậy sóng.

Oanh!

Tràng đấu giá sôi sục. Ai nấy vẻ mặt cũng quyết tâm tranh giành.

- Đồ vật mà bổn vương chờ đợi rốt cuộc cũng ra đến.

Nam tử ngồi ở trong phòng Hoàng cấp, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn về phía đài đấu giá. Hắn từ Thiên Lang quốc lặn lội xa xôi đến đây cũng chính là vì viên hỏa thạch thần bí này. Thậm chí còn muốn truy ra người gửi bán hai món đồ cho Vạn Kim Thương Hội. Dù rằng hắn cũng biết quy tắc của Vạn Kim Thương Hội, chính là tuyệt đối bảo mật thông tin người bán. Bất quá nam tử vẫn muốn quyết tâm tìm ra tên chết tiệt kia cho bằng được.

Nếu không phải do hắn ta nhanh tay cuỗm đi hai món đồ này trước, thì hiện tại cả hai vật đều nằm ở trong tay hắn. Nào có việc bị bán đấu giá ở đây?

Thấy được viên hỏa thạch kia, Hạo Thiên Kỳ liền toát ra thần sắc suy nghĩ sâu xa. Nếu hắn đoán không lầm bên trong viên thạch có ẩn chứa một thứ còn giá trị hơn rất nhiều. Hắn nghiêng người qua nói với Cung Dạ Yến:

- Dạ Yến huynh, phiền huynh bất luận giá nào cũng phải mua cho ta viên thạch kia.

Cung Dạ Yến nhướn mày hỏi:

- Ngươi có hứng thú với nó? Không đúng, ngươi hẳn là biết công dụng của nó đi?

Lam Thiên Vũ tò mò nghe hai người nói chuyện, trong lòng nàng cũng muốn biết công dụng của viên đá kia. Cứ ngỡ Hạo Thiên Kỳ sẽ giải thích, nhưng hắn chỉ cười mà không đáp, ra vẻ thần bí nói:

- Viên thạch này khá thú vị, ta muốn mua về nghiên cứu.

Cung Dạ Yến nghe vậy liếc mắt, y không tin Hạo Thiên Kỳ chỉ là nổi lên nhất thời hứng thú. Bất quá loại này sự tình Cung Dạ Yến không tốt vạch trần, cả hai còn là quan hệ hợp tác. Đồ vật gì đó ở Tiểu Linh Lung Giới còn không lọt vào mắt y, huống hồ chỉ là một viên đá thần bí của Yêu Tộc. Mua cho Hạo Thiên Kỳ cũng không phải là không thể, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

- Giá khởi điểm của viên hỏa thạch sẽ là ba mươi vạn lượng, mỗi lần ra giá không thấp hơn năm vạn lượng, bây giờ có thể bắt đầu.

Cố Lưu Yên đứng bên cạnh mâm gỗ nạm vàng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang trừng trừng nhìn viên hỏa thạch, không cách nào tự kiềm chế, không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

- Năm mươi vạn lượng!

Một võ giả bên dưới đài hô.

- Một trăm vạn lượng.

Một lão giả mặc thanh bào ra giá.

Nam tử trong phòng Hoàng cấp nhìn những người đang cùng hắn tranh đoạt liền cười lạnh. Lập tức hô:

- Hai trăm vạn lượng!

........

- Ta không nghe nhầm chứ! Mới ba lần ra giá, đã đạt đến hai trăm vạn lượng vàng.

- Này chủ phòng Hoàng cấp cũng quá hào sảng đi.

- Hắn là không muốn chúng ta theo hắn ra giá đây mà.

- Mẹ nó, lão tử không sợ hắn. Cái gì mà phòng Hoàng cấp địa vị cao quý. Bảo vật ở trước mắt ai có tiền nhiều liền đoạt.

- Ngươi thật ngưu!

.........

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.