Hạo Thiên Kỳ sống lại chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là "báo thù và lấy lại những gì đã mất".
Tâm tình buồn bực, Hạo Thiên Kỳ liền rời khỏi Càn Thiên Cung đi dạo xung quanh một chút để giải khuây. Hắn lo sợ mình lại ở đây một hồi, thân thể sau đó lại đột ngột xuất hiện phản ứng gì khác lạ mà hắn không thể làm chủ. Như vậy thì phiền toái.
Vốn dĩ chỉ đi dạo xung quanh Ngự Hoa Viên, nhưng không ngờ đến sẽ bị lạc đường.
Hộ vệ cũng không mang theo bên người.
Thật là thất sách!
Nhìn trước mặt là rừng trúc, Hạo Thiên Kỳ trong tâm tư nổi lên hứng thú ngắm cảnh. Mặc dù hoàng cung canh phòng thật sâm nghiêm, nhưng ở đây ngoại trừ tĩnh lặng lại không thấy một bóng dáng thị vệ nào.
Hạo Thiên Kỳ lấy làm kì quái càng tiếp tục bước chân đi tới.
Hắn nhìn thấy phía trước là một gian nhà gỗ, vừa nhấc chân định bước đến xem....thì ngay lập tức cảm nhận được một đợt xé gió truyền đến.
Hạo Thiên Kỳ thân thể uyển chuyển nhanh chóng né tránh, hắn đưa mắt tìm người vừa mới công kích chính mình. Nhìn thấy trước mắt là một tiểu nha đầu tám, chín tuổi tay cầm trường tiên khí thế có chút hung dữ.
Tiểu nha đầu ánh mắt lăm lăm nhìn Hạo Thiên Kỳ, tay lại tiếp tục vung trường tiên liên tiếp công kích hắn không một chút lưu tình.
Lần nữa Hạo Thiên Kỳ linh hoạt tránh né những đòn công kích của nữ hài đánh tới. Tuy rằng lực tấn công của nàng khá mạnh, nhưng về độ linh mẫn thì lại không cao.
Một tháng qua Hạo Thiên Kỳ rèn luyện thể lực cùng phục dụng máu huyết chân long, làm sao có thể so bì với thường nhân? Cơ thể hắn đã được máu huyết chân long cải tạo, chưa nói đến công pháp Vô Thượng Thiên Long Thần Quyết mà hắn đã học, thì hiện tại thân thể hắn đã có những bước tiến vượt bậc về thể chất.
Tuy chưa học đến đấu kỹ võ công, nhưng thân thể Hạo Thiên Kỳ cũng khá linh mẫn, hắn đủ sức để có thể né tránh các đòn công kích của nữ hài đánh tới.
Thấy sự tấn công của mình không hề chạm được một góc áo của người thiếu niên lạ mặt này, nữ hài lập tức nổi giận. Vứt đi trường tiên trên tay mình, tiểu nha đầu nhanh chóng xoay người vung cước đá đến công kích Hạo Thiên Kỳ.
Đây không phải là sự tấn công bình thường nữa, mà lúc này nữ hài đã dùng đến đấu kỹ công pháp. Mà Hạo Thiên Kỳ muốn né tránh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhìn khí thế mà nữ hài bạo phát Hạo Thiên Kỳ có thể biết đích xác cấp bậc của tiểu nha đầu là Luyện Cốt cửu trọng. Cấp bậc cao hơn hắn khá nhiều, nếu trực diện giao phong, đương nhiên Hạo Thiên Kỳ sẽ không có phần thắng.
" "Tật Phong Cước" hẳn là đấu kỹ mà tiểu nha đầu đang sử dụng. Ưu điểm của công pháp này phải cực nhanh và chuẩn xác. Nếu không may mà bị trúng đòn xương cốt ắt sẽ vỡ vụn, cũng may tốc độ của tiểu nha đầu không nhanh. Muốn đối phó với đấu kỹ này chỉ có thể lấy nhu giải cương."
Trong đầu liền nhanh chóng phân tích, ngay lập tức Hạo Thiên Kỳ uốn mình mềm dẽo nương theo sự công kích của nữ hài mà cong người lùi ra sau. Thế tấn công của nữ hài càng mạnh bạo thì tốc độ lại càng chậm dần, vì vậy mà Hạo Thiên Kỳ rất dễ dàng né trái tránh phải, giống như hắn đã biết trước những đòn tấn công của nữ hài từ đâu đến.
Ngay khi lần cú đá cuối cùng vung đến, Hạo Thiên Kỳ đưa hai tay đỡ lấy chân nữ hài hất mạnh lên. Thân hình của tiểu nha đầu và hắn đều bị bật ra xa.
Cảm nhận được hai tay mình tê rần bởi cú đá mạnh mẽ đó của tiểu nha đầu, Hạo Thiên Kỳ thầm than:
"Cũng may là thân thể được cải tạo qua, nếu không bây giờ hẳn là bị gãy xương."
Ổn định lại thân mình, Hạo Thiên Kỳ khẽ cau mày nhìn nữ hài trầm giọng hỏi:
- Sao lại tấn công ta?
Nữ hài trừng mắt kinh ngạc nhìn Hạo Thiên Kỳ, như không thể tin được điều vừa mới xảy ra. Không trả lời câu hỏi của hắn, mà tiểu nha đầu lại nhìn Hạo Thiên Kỳ bằng ánh mắt kì quái hỏi:
- Ngươi....ngươi chặn được "Tật Phong Cước" của ta? Sao lại như thế được? Rõ ràng ngươi chỉ mới Luyện Cốt ngũ trọng. Còn ta đã là Luyện Cốt cửu trọng. Không thể nào!
Hạo Thiên Kỳ đưa hai tay chắp sau lưng, tạo tư thế ung dung thong thả. Sở dĩ hắn làm như thế là bởi vì muốn che giấu đi hai tay đang bị đỏ bầm của mình. Tuy rằng xương cốt không có vấn đề gì, nhưng da thịt hắn vẫn bị thương tổn bởi lực tấn công mạnh bạo của tiểu nha đầu kia.
Nghe được lời nói của nữ hài, Hạo Thiên Kỳ im lặng đưa mắt quan sát nhìn tiểu nha đầu trước mắt. Y phục trên người nàng rõ ràng là tơ tằm thượng hạng, hoa văn lại được thêu là kim tơ long phượng. Nếu bây giờ hắn mà không biết được thân phận của tiểu nha đầu này là ai thì phiền toái rồi.
Nội tâm Hạo Thiên Kỳ có chút phiền muộn, rõ ràng là chỉ đi dạo xung quanh cho khuây khoả. Không nghĩ đến đụng độ phải vị tiểu công chúa, rồi cùng nàng giao đấu quyền cước. Đây là vận số quá kém sao?
Vì không muốn đắc tội với vị tiểu công chúa này, Hạo Thiên Kỳ liền tốt bụng chậm rãi giải thích, coi như là để nàng không ghi hận mình đi.
- "Tật Phong Cước" là công pháp lấy nhanh thủ thắng, lợi dụng gió để áp chế thính giác của đối thủ. Khi xuất cước phải chuẩn xác, phải tấn công ở những huyệt vị yếu điểm. Đồng thời luyện đến cao tầng mỗi một cước xuất ra sẽ mang theo chín cước khác.
Cũng may là lúc nãy tiểu nha đầu chỉ xuất ra thất cước, nếu là cửu cước thì Hạo Thiên Kỳ xác định sẽ bị thương không nhẹ.
Tiểu công chúa nghe xong liền bất bình lớn giọng phản bác:
- Ngươi nói bậy! Sư phụ ta dạy chỉ có thất cước không có cửu cước.
Hạo Thiên Kỳ nhếch miệng cười nhìn tiểu nha đầu không thèm nói. Nếu đã không tin, hắn có nói gì thêm cũng vô ích.
Thấy người trước mặt cười lại không nói gì, tiểu công chúa khí cực bực bội hỏi:
- Sao ngươi lại cười? Ta nói không đúng sao?
- Ngươi xuất cước quá cường lực, không đủ linh mẫn. Nếu như phần eo chỉnh lại độ cong, rồi cổ tay và khuỷu chân phối hợp với nhau nhịp nhàng. Hơn nữa không được nóng lòng đánh nhanh, tùy tâm sở dục xuất ra thì cho dù là lực công kích mạnh đi nữa, vẫn mang theo độ linh mẫn cao.
Nghe Hạo Thiên Kỳ nói thế, tiểu công chúa liền rơi vào trầm tư. Tuy nàng không quá tin tưởng vào lời nói của tên nam tử trước mặt, nhưng từng lời từng câu của hắn lại ẩn ẩn huyền cơ.
Ngay sau đó thân hình nhỏ bé của nàng chớp nhoáng múa lại bài cước trong đấu kỹ công pháp "Tật Phong Cước".
Có lời nói chỉ dẫn của Hạo Thiên Kỳ trước đó, nữ hài xuất cước trở nên nhanh hơn mà không bị chướng ngại. Không những vậy lực cước của nàng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ xuất ra. Ngay khi cước cuối cùng đánh tới thì phát ra tiếng vang kèm ảnh ảo tám cước khác nhau xuất hiện.
Nội tâm nữ hài chấn kinh có chút không thể tin được là mình vừa mới đánh ra được bát cước.
Đây là làm sao vậy?
Nếu đã đánh được bát cước, tất nhiên sẽ xuất hiện cửu cước.
Điều này nói lên lời nói trước đó của nam tử này không phải là bịa đặt.
Tiểu công chúa hết kinh ngạc lẫn bất ngờ nhìn Hạo Thiên Kỳ, nàng làm sao có thể ngờ được một tên Luyện Cốt ngũ trọng lại có thể giảng giải bí mật của "Tật Phong Cước" cho mình?
Hắn ẩn tàng tu vi sao?
Không thể nào!
Nàng đã dò xét qua rõ ràng là Luyện Cốt ngũ trọng kém hơn nàng tứ trọng. Nhưng vì cái gì mà hắn lại biết được những điều này?
Là sư phụ lừa gạt, giấu diếm không chỉ dạy hết cho nàng?
Không có khả năng!
Vậy hẳn là có nguyên nhân khác....
Nữ hài nghiền ngẫm lẩm bẩm hỏi:
- Thật có thể xuất ra cửu cước sao?
Tư chất của vị tiểu công chúa này quả nhiên không tệ, nếu không chỉ dựa vào những lời chỉ dạy của hắn cũng không thể nhanh chóng đánh ra bát cước như vậy.
Mặc dù Hạo Thiên Kỳ có chút bất ngờ, nhưng thái độ vẫn bình thản tự nhiên đạo:
- Đã đánh được bát cước, đương nhiên có thể xuất được cửu cước. Nếu ngươi chăm chỉ luyện tập, sẽ có cảm ngộ trong đó. Cửu cước là phải tự mình lĩnh ngộ, không thể chỉ dạy.
Tiểu công chúa lúng túng nhìn Hạo Thiên Kỳ muốn mở miệng nói tiếng "đa tạ" lại không cách nào nói ra. Có thể vì nàng đứng ở địa vị cao quen rồi, nên khó có thể nói câu "đa tạ" với người khác. Mà người này lại không rõ là ai.
Bất quá nhìn tướng mạo của hắn, nàng đoán ra được thân phận hẳn không phải bình thường.
Hạo Thiên Kỳ tỏ ra chân thành nói:
- Tiểu muội muội, ban nãy mạo phạm đến muội thật có lỗi. Nếu không còn gì khác ta liền cáo lui.
Nói rõ ràng xong Hạo Thiên Kỳ nhanh chóng bước chân rời đi, mà không đợi nữ hài phản ứng.
Có trời mới biết, hắn muốn mau chóng rời khỏi chổ này ngay lập tức. Nếu lại tiếp tục lưu lại hắn sợ mình sẽ chọc phải đại hoạ gì khác. Vậy thì phiền toái. Không bằng nhanh chân rời khỏi.
Ngay khi thân ảnh của Hạo Thiên Kỳ khuất bóng, tiểu công chúa mới sực nhớ la lên:
- A Này...Ngươi...Khoan đã.. Ôi... Quên mất hỏi tên hắn!
Nhớ đến hôm nay phụ hoàng mở yến tiệc ở Càn Thiên Cung, nữ hài cười vui vẻ nói:
- Người này hẳn là con cháu của các quan viên đại thần đi. Nếu muốn biết thân phận của hắn cũng sẽ không quá khó.
....................................
Theo con đường cũ đi về Càn Thiên Cung, Hạo Thiên Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hi vọng đừng gặp lại tiểu nha đầu kia."
Hạo Thiên Kỳ thật không muốn dính dáng gì đến ai, hắn chỉ muốn chuyên tâm tu luyện thôi. Đừng có phiền phức nào tìm đến hắn a!
Yến tiệc sau đó rốt cuộc cũng nhẹ nhàng kết thúc. Mặc dù Hạo Thiên Kỳ gặp vài chuyện rắc rối, nhưng cũng may là hắn không có gây ra đại hoạ gì.
Sau khi về lại Trấn Bắc Hầu phủ, Hạo Thiên Kỳ được người hầu báo tin. Vân Liên dược quán đang có ba gốc Băng Linh Diệp, chưởng quầy hẹn hắn ngày mai đến dược quán giao dịch.
Nghe được tin này Hạo Thiên Kỳ tất nhiên là rất đỗi vui mừng, hắn lâu nay vẫn đang chờ đợi tin tức của Băng Linh Diệp.
Hiện tại trạng thái tu luyện đang ở Luyện Cốt ngũ trọng còn chưa có bước đột phá. Hạo Thiên Kỳ nội tâm cảm thấy thật phiền muộn!
Bất quá nếu như đã có Băng Linh Diệp vậy việc tu luyện cũng không gặp phải vấn đề gì khó khăn nữa.
Nghĩ vậy Hạo Thiên Kỳ nhanh chóng thu xếp lập tức đi đến Vân Liên dược quán.
.................................
Lúc Hạo Thiên Kỳ đến Vân Liên dược quán đã thấy có một nhóm người ở đó, là ba người nữ tử và một tiểu nha đầu. Tuy rằng nhìn bọn họ có vẻ quen mắt, nhưng hắn không mấy quan tâm, trực tiếp tiến vào bên trong tìm một chổ thản nhiên ngồi xuống.
Hạo Thiên Kỳ xuất hiện làm cho ba người thiếu nữ có chút kinh ngạc, mà tiểu nha đầu bên cạnh ba người lại bất ngờ chạy đến trước mặt Hạo Thiên Kỳ sửng sờ thốt lên:
- A... A....a.. Là ngươi!
Hạo Thiên Kỳ nhíu mày nhìn tiểu nha đầu đang đứng trước mặt mình. Trong lòng thầm than:
"Tiểu nha đầu này không phải là vị tiểu công chúa ngày ấy gặp ở trong hoàng cung sao? Nàng như thế nào ở đây?"
Nữ tử mặc tử y, mang mạn che mặt cũng đưa mắt nghi hoặc nhìn cả hai. Trong lòng nàng trở nên tò mò cực độ.
"Tiểu chất nữ như thế nào lại đánh lên quan hệ với kẻ này? Đây là có chuyện gì?"
- Này... Ta đang nói với ngươi đấy!
Hạo Thiên Kỳ khuôn mặt lạnh nhạt lãnh đạm hỏi:
- Tiểu nha đầu! Có hay không nhầm ta với ai khác? Ta...hình như không quen biết ngươi.
Nghe xong Hạo Thiên Kỳ nói khuôn mặt tiểu công chúa lập tức nổi giận, rõ ràng là người hôm nọ.
Nàng tuyệt đối không nhận sai người.
Kẻ này như thế nào lại không nhận ra nàng?
Hắn là cố ý sao?
Mặc kệ thái độ lãnh đạm xa lạ đó của Hạo Thiên Kỳ. Ngay sau đó tiểu công chúa liền không nói lý lẽ lớn tiếng đạo:
- Hừ... Không cần biết ngươi không biết ta. Ta biết ngươi là được.
Nói xong nàng lập tức quay người đùng đùng tức giận đi đến chổ của nữ tử mặc tử y, ngồi phịch xuống ghế.
Lúc này ở bên cạnh nàng, nữ tử mặc tử y nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Vũ Nhi quen biết người kia sao?
Tiểu công chúa phồng má chu môi phụng phịu nói:
- Không quen. Là Vũ Nhi nhận sai người.
Nữ tử mặc tử y "Nga" lên một tiếng liền khẽ cười, ánh mắt chợt loé nhìn về phía Hạo Thiên Kỳ như muốn nhìn xuyên thấu con người hắn.
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ:
"Thế tử Trấn Bắc Hầu từ khi tỉnh lại thật sự có chút không giống với trước kia. Hắn bây giờ khí tràng quả thật khiến cho người khác có cảm giác lạnh lùng xa cách. Hắn... trước kia với bây giờ đều là một sao?"
Sự chán ghét của nàng đối với Hạo Thiên Kỳ nay đã không còn, mà hiện tại trong lòng lại nổi lên sự hiếu kỳ về mỹ thiếu niên xinh đẹp trước mắt này.
Cảm giác được đạo nhìn sắc bén kia, Hạo Thiên Kỳ khẽ quay lại đối diện với ánh mắt của nữ tử mặc tử y. Trong lòng khẽ giật mình.
Người này.... Là Trường Nhạc công chúa?
Hắn không thể ngờ được hôm nay lại một lúc gặp đến hai người mà hắn không muốn gặp nhất.
Hôm nay ra đường thật đúng là không xem ngày.
Nếu không phải vì Băng Linh Diệp, Hạo Thiên Kỳ cũng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào.
Coi như không nhận ra vị trưởng công chúa này, hắn trực tiếp dời đi ánh mắt sang một bên. Vẻ mặt liền biến lạnh lùng, chờ đợi chưởng quầy đi ra.
Một lúc sau chưởng quầy từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy những người đang ngồi nơi đây vẻ mặt hắn tức khắc liền khó coi. Trong lòng thầm than:
"Tin tức của hoàng cung thật là linh thông."
Hiện tại chưởng quầy có chút hối hận, nếu không phải Thế Tử Trấn Bắc Hầu ra giá Băng Linh Diệp tăng lên gấp ba giá thị trường, làm cho hắn động tâm mà đưa tin báo cho Thế Tử, thì lúc này đã không gặp phải tình huống nan giải này.
Nếu như hắn đoán không lầm vị Trưởng công chúa này cũng vì Băng Linh Diệp mà đến.
Giờ thì tốt rồi!
Bán cho bên này, phải đắc tội bên kia. Mà bán cho kia, lại đắc tội bên này. Nếu xữ lý không khéo cả hai bên liền đều đắc tội, đến lúc đó chức nghiệp của hắn sẽ khó mà giữ được a.
Nghĩ thế sau lưng chưởng quầy liền túa đầy mồ hôi, hắn nên làm thế nào đây?
Nhất thời không nghĩ ra được đối sách, chưởng quầy liền đưa mắt nhìn về phía tiểu đồng ra hiệu cho hắn mời "người kia" ra giúp mình giải vây.
Hiểu được ý tứ của chưởng quầy, tiểu đồng ngay lập tức nhanh chóng đi vào bên trong.
Tuy rằng lúc này trong lòng chưởng quầy khá lo lắng, nhưng hắn vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh. Lập tức niềm nở cười nói:
- Hai vị khách quý hôm nay ghé thăm Vân Liên dược quán, thật là vinh hạnh cho bổn tiệm. Không biết hai vị hôm nay đến đây là muốn mua gì?