Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 4: Như mơ



Edit & Beta: Thỏ Cô Cô

Cuối cùng, Thẩm Trọng Hoa còn ban cho Thẩm Thất hai nha hoàn hầu hạ là Lăng Giác và Liên Hương. Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này? Thẩm Thất không rõ. Trước kia nàng cứ nghĩ đây là mộng, thẳng đến khi mỗi một chuyện xảy ra sau đó đều đan xen với cái gọi là cảnh trong mơ kia, phát triển từng bước một dựa theo phương hướng vô cùng rõ ràng, nàng mới rõ ràng ý thức được, đây không phải một giấc mộng, mà là nàng được trọng sinh để làm lại từ đầu.

Nhưng tại sao chuyện này xảy ra lại không giống như kiếp trước? Chẳng lẽ là bởi vì nàng đã ném hộp phấn mặt kia đi? Đưa ra lựa chọn khác với kiếp trước? Nhưng cho dù nàng đã ném hộp phấn mặt kia đi thì kết quả vẫn không có gì thay đổi, Tô Liên Tuyết vẫn lục soát ra được hộp phấn mặt đã bị "trộm đi" ở trong phòng nàng, nàng ta vẫn bắt nàng quỳ gối ở trên nền đất lót đầy đá cuội trong viện.

Vì cái gì mà Thẩm Trọng Hoa lại đột nhiên trở về? Vì cái gì Thẩm Trọng Hoa không hề trách phạt nàng? Vì cái gì Thẩm Trọng Hoa sẽ ôm nàng vào Phương Hoa uyển? Phải biết rằng, kiếp trước hoan hảo, hắn ở trên người nàng gần như chỉ là phát tiết dục vọng. Ngoại trừ khuất nhục cùng đau đớn, Thẩm Thất vẫn chưa cảm nhận được một tia vui thích hoặc là thâm tình. Mặt khác, bất kể Thẩm Trọng Hoa có chà đạp thể xác và tinh thần nàng như thế nào đi nữa thì hắn cũng chưa bao giờ ôm hoặc là hôn môi nàng. Cho dù là hắn cắm côn th*t vào thân thể của nàng làm vận động pít tông kịch liệt thì đôi tay Thẩm Trọng Hoa chưa bao giờ nắm chặt hai vú nàng mà chỉ là bẻ hai chân nàng ra hoặc là bóp lấy eo nàng...

Nha hoàn giúp Thẩm Thất thay y phục mới, hành động mang tính cưỡng chế đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, còn nói là mệnh lệnh của Vương gia. Không nói chiếc giường gỗ đỏ khắc hoa kia có bao nhiêu tinh quý, chỉ tính riêng gối phô trên giường thôi thì cũng đều đã được dệt từ gấm lụa cực tốt. Thẩm Thất cảm thấy, nhất định là bản thân lại si tâm vọng tưởng nên mới bắt đầu mơ một giấc mộng đẹp không thực tế.

Tiếp theo, liền có đại phu tới bắt mạch cho nàng, bốc chút dược xua tan khí lạnh cùng với dược giúp máu chảy lưu thông, ứ dưỡng gân cốt.

Không cần Thẩm Thất xuống giường, Liên Hương đã tìm quản gia hốt thuốc đi nấu.

Lăng Giác cùng Liên Hương, Thẩm Thất đều có chút ấn tượng, làm việc tinh tế thoả đáng, ở kiếp trước, các nàng bị Thẩm Trọng Hoa ban cho Tô Liên Tuyết. Có mấy lần Tô Liên Tuyết cố tình gây khó dễ cho Thẩm Thất cũng đều là nhờ hai nha hoàn này khéo léo thay nàng giải vây. Bao gồm... Bao gồm cả chuyện tiếp đó nàng không ngừng đổ máu, cũng may Liên Hương nhận biết một ít dược liệu, thế cho nên nàng ấy đã thay Thẩm Thất bốc chút ít dược.

Thẩm Thất quỳ một hồi lâu ở trong mưa nên thể lực sớm đã cạn kiệt, nàng nhắm mắt lại rồi nghĩ thầm, mấy khi mới có được một giấc mộng đẹp, thôi thì cứ thả lỏng tâm tình trong chốc lát đi, đợi khi tỉnh lại, muốn như thế nào thì cứ như thế ấy đi...

Chỉ có điều là, đến khi Thẩm Thất tỉnh lại, nàng vẫn nằm trong đệm chăn thơm mềm ở Phương Hoa uyển như cũ. Lăng Giác thấy nàng tỉnh lại thì liền mỉm cười hỏi thăm nàng: "Cô nương có cảm thấy tốt hơn một chút hay không? Có cần Lăng Giác rửa mặt chải đầu cho người không? Vương gia có nói, tối nay ngài ấy sẽ tới đây."

"Hóa ra là... Vẫn còn chưa tỉnh hay sao..." Thẩm Thất bật cười, chỉ cảm thấy tình cảm nàng dành cho Thẩm Trọng Hoa rất là khó nói.

Kế tiếp đó, Thẩm Thất nơm nớp lo sợ ngồi ở bên cạnh Thẩm Trọng Hoa, cùng hắn dùng chung bữa tối có người hầu kẻ hạ, mấy món ăn đều được làm từ Bích Loa Xuân, nàng vẫn cho rằng bản thân đang còn ở bên trong giấc mơ. Thẩm Thất nghĩ thầm: "Hóa ra những món chưa từng được nếm thử lại còn có thể mơ thấy mỹ vị của nó, nhất định là ngày thường hay được ngửi mùi, thế cho nên mới thèm ăn..."

Trên bàn cơm không một tiếng động, hai người trầm mặc không nói chuyện đang ăn cơm, chỉ đến khi Thẩm Trọng Hoa kẹp một miếng thịt bò kho bỏ vào trong bát nàng, tay Thẩm Thất không thể ức chế được mà run rẩy. Bởi vì giấc mộng này đối với nàng mà nói thật sự quỷ dị đến đáng sợ, tới cuối cùng, những chuyện càng thêm quỷ dị vẫn xảy ra...

Thẩm Trọng Hoa móc từ trong ngực ra một cái hộp gấm, hộp gấm kia Thẩm Thất trông rất quen mắt, trong phòng Tô Liên Tuyết có rất nhiều hộp gấm to to nhỏ nhỏ như vậy, đây là hộp son phấn được sản xuất từ Nhan Hoa lâu - từng được đem ra so sánh với Yên Chi lâu đệ nhất thiên hạ.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa mở hộp gấm kia ra, chỉ thấy bên trong hộp gấm có chứa phấn mặt, ốc to, hoa quế du, phấn trân châu, còn có thêm phấn hương ngọc lan. Thẩm Trọng Hoa dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, lời ít mà ý nhiều hỏi: "Có thích không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.