Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 1 - Chương 16: Khôi Lỗi Thuật



Dịch giả: archnguyen1984

Âm thanh vang lên, Cao Điềm thất kinh, đang nắm tay Mẫu Đơn chút nữa thì rút lại. Hắn chăm chú nhìn, chỉ thấy Bạch Dịch đang cầm một quyển trục nho nhỏ.

Bạch Ngọc đang trò chuyện vui vẻ với quận chúa bỗng phát hiện ca ca mình đã cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa thì cả kinh, miệng nhỏ há ra, hai mắt mở lớn.

Tiểu vương gia Cao Nhân đang mơ hồ, nghe thấy động tĩnh thì hai mắt đang díp lại cũng trợn trừng, khóe miệng phun nước miếng, lắp bắp. “Ngươi… Bạch huynh, ngươi đã cởi bỏ được nó ra rồi sao!”

Thấy Bạch Dịch khéo léo cầm quyển trục, Cao Nhân cũng bình tĩnh trở lại, hoảng sợ bảo. “Ta ngủ đã mấy năm rồi hay sao mà Thiên Cơ Tỏa được cởi bỏ rồi?”

“Chưa lâu, mới một canh giờ mà thôi. “ Bạch Dịch khẽ cười nói, đưa quyển trục cho Cao Điềm. Vừa rồi hắn dùng toàn bộ tinh thần để suy diễn Tứ Phương trận, căn bản là không nghe thấy hai nữ nhân bàn tán chuyện gì.

Thấy Bạch Dịch vừa khẽ cười vừa đưa quyển trục ra, mặt Cao Điềm càng đỏ hơn. Nhận không được, mà không nhận cũng không xong. Quận chúa nhăn nhó khuôn mặt, mắc cỡ không dám đưa tay ra.

Cao Nhân không quan tâm vì sao tỷ tỷ mình xấu hổ, nhanh tay đoạt lấy rồi mở ra xem.

“Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật!” Cao Nhân nhìn mấy chữ nhỏ trên quyển trục, cả kinh nói. “Cái này lẽ nào là bí pháp của Tiên gia?”

Tiểu vương gia hô lên, không để ý chuyện ngại ngùng của Cao Điềm, quận chúa cũng tò mò tiếp nhận quyển trục rồi xem xét cẩn thận.

“Hẳn phải là bí pháp của Tiên gia. Chúng ta nhờ Phí lão xác nhận lại một phen.” Cao Điềm nói, hạ quyển trục xuống rồi nhẹ nhàng tiếp lời. “Bạch công tử có thể cởi bỏ Thiên Cơ Tỏa trong vòng một canh giờ, quả nhiên xứng với hai chữ kỳ nhân. Cao Điềm bội phục!”

Cao Nhân thấy tỷ tỷ mình vui vẻ nói vậy thì cười bảo. “Ha ha, ta đã nói rồi, Bạch huynh chính là kỳ nhân. Tên Cao Mông khốn nạn kia đi chuyến này uổng công rồi. Không được, ta phải đáp lễ lại hắn cho xứng mới được.”

Nói xong, Cao Nhân tìm giấy bút, biết mấy chữ nhỏ, cuốn lại rồi nhét lại vào bên trong Thiên Cơ Tỏa, trên mặt không giấu được sự vui sướng.

“Ngươi viết gì vậy?” Bạch Ngọc tò mò hỏi.

“Thái Dương thượng Tiên đến chốn này, lưu lại một thủ dụ. Gặp người Phong Hầu, nếu không thích thì hãy đi làm con khỉ.” Cao Nhân rung đùi đắc ý nói. “Tên hỗn đản Cao Mông kia không giải được Thiên Cơ Tỏa, tới lúc cởi bỏ ra rồi chắc tức chết mất, ha ha…”

Vị tiểu vương gia này thủ đoạn không vừa. Phải khó khăn lắm mới cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa, nếu Cao Mông, hoàng đế tương lại của Đại phổ quốc mà phát hiện ra thì không tức chết mới lạ. Một người sắp làm hoàng đế tương lại sao có thể làm Hầu gia? Càng đừng nói đến chuyện biến thành con khỉ.

Không để ý tới trò đùa của vị tiểu vương gia này, Bạch Dịch đang sinh ra chút hứng thú với Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật kia.

“Tại hạ có thể xem xét Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật huyền diệu một chút không?” Bạch Dịch mỉm cười, hướng Cao Điềm bảo. Quận chúa vội đưa tay mang quyển trục đưa cho đối phương, khuôn mặt chợt ửng đỏ.

Nếu Thiên Cơ Tỏa che giấu một loại pháp thuật nào đó, chắc Bạch Dịch sẽ không có hứng thú. Dùng thân phận của hắn, pháp thuật trong tu chân giới không có mấy thứ có thể làm hắn quan tâm. Vừa rồi hắn chỉ có chút hứng thú với Thiên Cơ Tỏa mà thôi. Bây giờ, Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật lạ lẫm mới khiến hắn chú ý.

Đối với Khôi Lỗi Thuật, Bạch Dịch hiểu rất rõ. Đó là một phương thức luyện khí chi đạo đặc thù hình thành nên, có thể luyện ra một ít Khôi Lỗi cường đại chiến đấu giúp chủ nhân. Tuy cách làm khác nhau nhưng lại rất giống với Pháp khí, Pháp bảo. Tuy vậy, thuật Khôi Lỗi này lại có thêm hai chứ Thiên Cơ, nghe thật có chút cổ quái.

Mang Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật nhìn kỹ một lượt, Bạch Dịch chuyển từ thần sắc bình thường sang ngưng trọng. Những ghi chép trên Khôi Lỗi Thuật này rất khác so với các thuật Khôi Lỗi khác.

Thứ Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật ghi chép là một phương pháp chế tác Khôi Lỗi đặc thù, gọi là Thiên Cơ Khôi Lỗi.

Thiên Cơ Khôi Lỗi chia làm ba loại cấp. Cấp thấp nhất thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ, Khôi Lỗi trung cấp có thực lực tương ứng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Còn Khôi Lỗi cấp cao có thể sánh với cường giả Kim Đan cảnh.

Điều kỳ diệu nhất là trong cơ thể Thiên Cơ Khôi Lỗi loại này phải có phong ấn nhập Linh Thể mới có thể điều khiển được. Một khi phong ấn nhập Linh Thể thành công, Thiên Cơ Khôi Lỗi liền có thể dựa theo thần trí mà hành động.

Khôi Lỗi bình thường cho dù cường đại hơn nữa thì vẫn chỉ là vật, không có thần trí. Nó vẫn cần có tu chân giả dùng Linh lực khống chế hoặc dùng trận pháp điều khiến cơ thể Khôi Lỗi, tác dụng bị hạn chế rất nhiều.

Nếu có thể luyện ra Khôi Lỗi loại này, lại tìm được hồn phách Linh thể phù hợp ấn nhập vào trong đó thì Khôi Lỗi này sẽ không khác gì vật sống, tác dùng không khác gì một phân thân. Thuật Khôi Lỗi kỳ dị như thế, cường giả Tán tiên như Bạch Dịch cũng không khỏi động lòng.

Thầm than thở người sáng tạo ra thuật này thật là kỳ tài, Bạch Dịch đã mang Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật ghi nhớ, với tâm trí của một người từng là Tán tiên như hắn, chỉ cần thời gian ngắn đã có thể ghi nhớ nó một cách dễ dàng.

Vừa ghi nhớ Khôi Lỗi Thuật xong, từ bên ngoài bỗng truyền tới giọng nói già nua bất đắc dĩ. “Quận chúa, Vương gia có mệnh lệnh, mang Thiên Cơ Tỏa giao cho Tam hoàng tử.”

“Phí lão!”

Quận chúa Cao Điềm tiến tới đón Phí Lão, Cao Nhân cũng cao hứng kêu to. “Phí lão, Thiên Cơ Tỏa đã mở ra được rồi.”

“Thật sao!”

Phí lão cả kinh, thốt lên. Hôm nay lão phải nén giận, bị tên chấp sự Thất Sát Môn mắng chửi nhưng không dám mở miệng nửa lời. Nhẫn nhịn trong bụng thật là khó chịu, giờ nghe thấy THiên Cơ Tỏa đã được mở thì kinh ngạc vô cùng.

“Bạch Dịch, ngươi cũng ở đây?” Phí lão thấy Bạch Dịch có mặt ở đây thì có vẻ ngoài ý muốn. Lão nhẹ gật đầu, vội vàng hỏi. “Công pháp bên trong Thiên Cơ Tỏa ở đâu? Là Quận chúa mở được Thiên Cơ Tỏa sao?”

Cao Điềm lấy Khôi Lỗi Thuật giao cho Phí lão, giải thích. “ Cao Điềm không có được tâm trí như vậy. Thiên Cơ Tỏa mở ra được là nhờ có Bạch công tử.”

“Ngươi mở nó ra?”

Phí lão trợn mắt, khuôn mặt không tin nổi. Lần trước dẫn động Cửu Hương Trùng tên Bạch Dịch này đã khiến lão đủ kinh ngạc rồi, không nghĩ lần này Bạch Dịch còn có thể mở Thiên Cơ Tỏa ra, điều mà cường giả Kim Đan cảnh cũng không dễ dàng làm được.

“Chỉ là vận khí mà thôi.” Thần thái Bạch Dịch bình thản, đáp lại một câu.

Sau một lúc kinh ngạc, ánh mắt Phí lão trở nên suy tư. Một lần còn xem như trùng hợp, lần thứ hai cũng lại trùng hợp sao? Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt lão có cao nhân chỉ điểm? Có thể mở Thiên Cơ Tỏa ra thật khiến người khác kinh hãi.

Bụng đầy nghi hoặc, Phí lão đánh giá lại thiếu niên trước mặt một phen nhưng không nhìn ra có điều gì bất thường cả.

“Tâm trí của tiểu hữu thật khiến lão phu bội phục! Lần trước ngươi cứu được tiểu vương gia, lần này lại có đại ân với Cảnh vương phủ. Chờ Cảnh vương phủ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, nhất định sẽ có thâm tạ.”

Tuy Bạch Dịch đã thành công đạt tới Luyện Khí sơ kỳ, nhưng với tu vi của Phí lão thì không thể nhìn ra được. Bởi vậy lão vẫn cho rằng Bạch Dịch chỉ là một phàm nhân bình thường. Nói câu tạ ơn xong, lão vội càng cầm Thiên Cơ Tỏa rời đi.

Nhìn thân ảnh lão rời đi, Bạch Dịch mỉm cười. Hắn xem ra vị Phí lão này cũng không tệ. Ít nhất cũng không dùng thân phận của một tu chân giả để miệt thị phàm nhân.

Tiên phàm mãi mãi khác nhau. Bình thường, tu chân giả đều cho mình đã là Tiên gia, đám phàm nhân trong mắt họ chỉ như con sâu cái kiến, là một loại sinh vật cấp thấp mà thôi, chẳng khác loài mèo chó, không đáng để nhắc tới.

Tuy vậy, câu nói Tiên phàm vĩnh viễn tuyệt trong mắt Bạch Dịch lại chỉ là một câu cuồng ngôn.

Trừ phi có thể thành Tiên, nếu không, tu chân giả cũng chỉ có lực lượng lớn hơn phàm nhân ít nhiều, căn bản vẫn là người lại đi cười nhạo đồng loại tức là tự mình lừa đối mình mà thôi. Suy nghĩ như vậy, đám tu chân giả trong mắt Tán tiên như hắn cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến.

Trong đại sảnh Cảnh vương phủ, tam hoàng tử Cao Mông đã được như ý nguyện, cầm Thiên Cơ Tỏa trong tay, vừa cười vừa rời khỏi vương phủ. Chờ hắn đi rồi, Cảnh vương mới vỗ tay cười lớn.

Vừa không đắc tội với Tam hoàng tử, lại có dị thuật bên trong Thiên Cơ Tỏa, Cảnh vương thật cao hứng muôn phần. Sau đó, chẳng những trả thù lao vạn lượng bạc trắng cho Bạch Dịch, còn sắp xếp một gian phòng cho hai huynh muội ở. Tuyên bố sau này hai huynh muội họ có thể tùy ý ra vào Vương phủ.

Có được vạn lượng bạc trắng, lại được ở trong Cảnh vương phủ thật là một vinh dự thiếu chút khiến Bạch Ngọc choáng váng. Tiểu cô nương này có nằm mơ cũng không nghĩ mình lại có được từng ấy bạc. Riêng Bạch Dịch lại chỉ cười khẽ, không đả động gì tới phần tạ lễ này.

Vì cảm kích Bạch Dịch, Cảnh vương phủ tổ chức đại tiệc. Cảnh vương thật thống khoái, giữa buổi tiệc nói năng không kiêng dè. Tiểu vương gia Cao Nhân càng tự hào vô cùng. Nếu không có hắn, Bạch Dịch sẽ không tới vương phủ. Thường ngày hắn vẫn bị cha hắn răn dạy, sợ chẳng làm nên việc gì lớn, giờ thì chẳng phải hắn đã lập được đại công hay sao? Hai má quận chúa Cao Điềm củng ửng hồng. Tâm hồn thiếu nữ như con hữu chạy nhảy, khi thì vụng trộm liếc mắt nhìn, thái độ rất hào phóng với thiếu niên họ Bạch.

Trong yến tiệc, chỉ có Phí lão vẫn giữ vẻ trầm mặc, ít nói.

Trong lòng lão cũng có cao hứng, bởi vì giữ được Khôi Lỗi Thuật bên trong Thiên Cơ Tỏa, bản thân hắn cũng có cơ hội được tìm hiểu. Chỉ có điều nhìn thấy thái độ hết sức nhẹ nhõm của Bạch Dịch khiến lão thấy vô cùng cổ quái. Đổi lại là người khác, được Cảnh vương coi trọng như thế, dẫu không thể hiện mình quá tự hào thì cũng phải có ít nhiều hưng phấn mới phải chứ.

Thái độ của Bạch Dịch quả thật hết sức bình thường, giống như lần đầu hắn cưỡi pháp khí phi hành vậy, vẻ bĩnh tĩnh làm người khác khó mà tin được.

Yến hội qua đi, Bạch Dịch cứ ở trong Cảnh vương phủ như vậy, cùng đợi sau nửa tháng sẽ tham gia kỳ Tiên khảo. Lúc tối muộn, Phí lão đi một mình tới chỗ hắn ở.

Phí lão tới chơi, Bạch Dịch cũng không thấy có gì bất thường, mang đối phương đi vào vườn sau, chỉ cười mà không nói, đợi Phí lão lên tiếng.

Sau một lúc trầm mặc, Phí lão đi thẳng vào vấn đề. “Tiểu hữu, đối với hậu lễ báo đáp của Cảnh vương phủ, ngươi có phần nào bất mãn hay không?”

Nói xong, Phí lão vội giải thích. “Đây là nỗi lo của bản thân ta mà thôi, không liên quan gì tới Cảnh vương. Nếu ngươi có chỗ nào chưa vừa ý, chỉ cần Cảnh vương phủ có thể làm được, ta sẽ thay Cảnh vương làm chủ cho ngươi.”

“Vạn lượng bạc trắng đã đủ biến ta thành một phú hộ, phần thù lao ấy đã không tệ.”

Gật gật đầu đáp, thái độ Bạch Dịch giống như cười mà không phải cười, lạnh nhạt bảo. “Phí lão có biết, Thiên Cơ Khôi Lỗi Thuật này trong Tu chân giới có thể bán được bao nhiêu lượng bạc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.