Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 1 - Chương 18: Tiên gia đại khảo



Dịch giả: Tiếu Tiếu​

Mục đích của Bạch Dịch khi tới thành Thanh Thủy chính là tham gia “Tiên gia đại khảo”, có điều khung cảnh dòng người qua lại tấp nập trong thành lần này khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc.

Xem ra tâm lý hướng về cõi tiên của người phàm sẽ không bị phai mờ theo thời gian, ngược lại sẽ càng ngày càng sâu đậm. Chứng kiến nhiều thanh niên cầu tiên vấn đạo như vậy, Bạch Dịch nhất thời có chút bùi ngùi.

Thanh Châu vạn năm trước cũng không có khung cảnh như hôm nay. Khi đó Thanh Châu liên tục xảy ra chiến loạn mấy năm liền, dân chúng còn sống đã là tốt lắm rồi, trừ phi là ở vùng núi xa xôi hẻo lánh mới có thể tránh được cuộc chiến giữa các quốc gia. Đâu có dáng vẻ phồn hoa như hôm nay?

Hôm nay chính là ngày diễn ra “Tiên gia đại khảo”, Bạch Dịch cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dùng “Ẩn Linh quyết” để che dấu hết tu vi của bản thân rồi dẫn muội muội và Tiểu Vương gia Cao Nhân cùng ra khỏi Cảnh vương phủ.

Lần này Cao Điềm cũng tham gia dự thi. Vị Quận chúa duyên dáng yêu kiều này đã đã sớm chờ ở cửa, vừa thấy Bạch Dịch, khuôn mặt lại đỏ lên lần nữa, ánh mắt cũng có vẻ trốn tránh, không biết là đang xấu hổ vì cái gì.

- Tỷ, Bạch huynh, chúng ta đi thôi!

Cao Nhân vung cánh tay hô lên:

- Lần này nhất định phải kiếm được cái mác thần tiên về cho ông già mới được!

Địa điểm cuộc thi được bố trí bên ngoài thành Thanh Thủy. Bốn người trẻ tuổi kết bạn, cùng nhau theo hối hả đám người, dần dần đi xa.

Bên ngoài thành Thanh Thủy đã dựng lên một trường thi lộ thiên riêng biệt, trường thi này xây trên một cánh đồng cỏ xanh mượt, không bàn không ghế mà chỉ có một dãy bồ đoàn đan bằng mây tre, được xếp rất ngay ngắn trên bãi cỏ.

Thanh niên tham gia kiểm tra có khoảng gần vạn người. Những ai còn đang bàn tán sôi nổi khi đi đường, vừa đến trường thi này lập tức im lặng như tờ. Không cần người khác chỉ dẫn, tất cả đều tự tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy bút mực mực kèm theo ra rồi cùng đợi “Tiên gia đại khảo” bắt đầu. Dường như bãi cỏ này có một luồng khí tức thần thánh, khiến tâm hồn người khác phải kinh sợ.

Trường thi đơn giản nhưng lại rất khổng lồ, gần vạn người chiếm cứ hết cả trăm mẫu đất, nếu ngồi ở bên này thì căn bản không nhìn được tới bên kia.

Ngày càng có nhiều thanh niên từ thành Thanh Thủy đi tới. Cho đến giữa trưa, khu vực trường thi hầu như đã chật kín.

Trường thi lớn như vậy mà giám thị tu chân cũng chỉ có mười mấy người. Bọn họ đều mặc đạo bào, tinh thần ai cũng phấn khởi, tuổi tác trông cũng không lớn, đứng thành một hàng ngay phía trước trường thi.

Mặt trời đã chiếu rực rỡ trên cao, sau khi thanh niên tham dự cuộc thi đã đến đông đủ, chỉ thấy bãi cỏ trong rừng phía bỗng có ba ánh kiếm bay lên, kèm theo một tiếng gió rít lạnh thấu xương.

Chờ khi ba đường kiếm tiến đến gần, mọi người mới nhìn rõ đó là ba thanh trường kiếm kỳ lạ có thể bay trên không trung, hơn nữa đều có một người đứng trên mỗi thanh trường kiếm.

Ngự kiếm phi hành, thần thông của tiên!

Chứng kiến pháp thuật phi hành lạ lùng của tiên nhân lần này, toàn bộ gần vạn thanh niên đều lộ ra vẻ hâm mộ, trong lòng cũng rất là kính sợ. Người tu chân mới chỉ là nhân vật bình thường mà thôi!

Ánh kiếm tới trong chớp mắt, không lâu sau, ba vị tu chân giả mặc đạo bào màu xanh đã đứng trước trường thi, những đạo nhân chờ ở đây lập tức nhao nhao thi lễ.

- Ta là Dương Nhất Phàm, ngoại môn chấp sự của Thương Vân tông.

Một vị đạo nhân cao gầy đi ra vài bước, cất cao giọng nói:

- Tông môn quy định, chỉ cần đáp đúng đề thi là có thể tiến vào làm ngoại môn đệ tử của Thương Vân tông. Các ngươi phải chú ý mà đáp đề, chớ làm rối kỉ cương, một khi bị ta phát hiện có người không thành thật… Hừ! Đời này, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào Thương Vân tông nữa. Cuộc thi lần này có thời gian là một canh giờ. Bắt đầu!

Tiếng của người này cũng không lớn nhưng truyền vào tai các thí sinh rất rõ ràng. Nhất là tiếng hừ lạnh kia, giống như sấm sét vậy, khiến cho một vài kẻ có âm mưu nho nhỏ hoàn toàn khiếp sợ.

Trúc Cơ Kỳ!!!

Bạch Dịch ngồi trong đám người, từ âm thanh kia lập tức đoán được tu vi của đối phương.

Hai người sau lưng Dương Nhất Phàm, một người trông trắng trẻo mập mập, vẻ mặt tươi cười, người còn lại da đen sạm, gầy gò xấu xí. Nếu ba vị này cùng xuất hiện, chắc hẳn chính là ba vị ngoại môn chấp sự của Thương Vân tông. Đạo nhân mập mạp trắng treo, có vẻ mặt tươi cười hẳn là Lũng Thiên Lý khẩu phật tâm xà mà lão Phí hết sức kiêng kị. Còn đạo nhân đen gầy có lẽ là Tào Nham, vị chấp sự đứng cuối rồi.

Ba vị chấp sự lớn đều ra mặt, có thể thấy được ngoại môn Thương Vân tông cực kì coi trọng kì “Tiên gia đại khảo” diễn ra hằng năm này. Bạch Dịch đứng phía xa quan sát vị đạo nhân tên là Dương Nhất Phàm, ánh mắt hắn bỗng nhiên hơi động một chút, lông mày cau lại, rất là nghi hoặc.

Theo suy đoán của hắn, Dương Nhất Phàm kia rất khác lạ, tuy rằng tinh thần của lão nhìn qua rất sáng lạn, thế nhưng Ấn đường giữa hai đầu lông mày dường như hơi lộ ra một chút gì đó quái lạ.

Dương Nhất Phàm nói ngắn gọn xong bèn khoát tay, mười tên ngoại môn đệ tử phía sau lão lập tức kết ấn chú, gọi ra một chiếc thuyền gỗ trôi lơ lửng trên không trung, khá giống với pháp khí phi hành của lão Phí.

Bước lên thuyền gỗ, những đạo nhân này cũng không bay cao mà chia ra mỗi người một góc, gần như là lướt sát qua đỉnh đầu các thí sinh rồi lần lượt thả các đề thi xuống.

Dưới bãi cỏ, các thí sinh không dám chậm trễ, sau khi nhận được đề bài thì lập tức vùi đầu suy nghĩ. Không dám ồn ào, cũng không dám châu đầu ghé tai bàn luận mà đều tự tìm tòi cách giải những câu hỏi về “tiên” trên đề. Vì thế, tuy cánh đồng to lớn chật ních người nhưng laih yên tĩnh lạ thường.

Không lâu sau, đệ tử đi phát đề thi đã quay về, có ba chấp sự lớn ở đây, bọn họ căn bản không cần phải làm giám thị, vì vậy cũng im lặng đứng ở một bên.

- Thí sinh năm nay còn nhiều hơn một phần so với năm ngoái! Hai vị đoán xem, năm nay có thể có mấy người trúng tuyển đây?

Trước trường thi, chấp sự mập mạp trắng trẻo Lũng Thiên Lý cười híp mắt lại, hỏi. Mặc dù lão đang cười, thế nhưng nhìn thế nào nụ cười kia cũng có chút âm hiểm.

- Năm ngoái chỉ có ba mươi người phàm tiến vào làm ngoại môn, cho dù năm nay nhiều thí sinh hơn một chút, chỉ sợ cũng sẽ không đến bốn mươi người.

Dương Nhất Phàm không quay đầu lại, lơ đễnh trả lời.

- Nhiều người tới thi thì đệ tử ngoại môn tiến vào cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Vị Tào Nham cao gầy kia ở bên cạnh nói:

- Một năm chỉ có mấy chục người tiến vào ngoại môn, cũng không bù kịp tốc độ rơi rụng của đệ tử trong tông. Bài thi năm nay đơn giản hơn trước đây, hẳn là sẽ có thêm vài người đáp được.

- Nếu như bước lên con đường tu chân, tất sẽ phải gặp cảnh rơi rụng.

Vẻ mặt tươi cười của tên mập Lũng Thiên Lý lạnh dần:

- Có thể tiến vào Thương Vân tông chính là phúc phận của bọn chúng. Mười sáu năm nay, giới tu chân ở đại lục Thanh Không chúng ta đã dần sinh cảnh loạn. Chỉ sợ số lượng tu sĩ rơi rụng của các tông môn khác còn nhiều hơn.

- Loạn đã sinh rồi sao?

Dương Nhất Phàm hỏi thầm, trên mặt lộ vẻ chế giễu, tự nhủ: “Tai vạ đã sắp giáng vào ta, thân ta còn đang lo chưa xong. Dù thiên hạ đại loạn thì có quan hệ gì với ta đây?”

- Tiên quân rơi rụng, Thanh Không không có chủ.

Tào Nham lắc đầu thở dài:

- Xem ra tài nguyên tu chân của vực Thanh Không sớm muộn gì cũng sẽ trở thành món ăn cho các cường giả của đại vực khác. Cũng không biết năm nào tháng nào đại lục Thanh Không chúng ta mới có cường giả cấp Tán Tiên?

- Tán Tiên? Hừ!

Lũng Thiên Lý cười một tiếng:

- Cho dù Tán Tiên xuất hiện cũng không liên quan gì với đám lâu la chúng ta. Tiêu Dao tiên quân có một không hai ở Cửu Vực này, nhưng ngươi từng bái kiến người ta, hay là ta đã có phúc gặp qua? Cái dạng tồn tại cao cao tại thượng chỉ có trong truyền thuyết này, chúng ta chẳng có cơ hội để ngưỡng mộ đâu.

Lũng Thiên Lý nói câu này, khoé mắt của Tào Nham hơi nheo lại.

Hoàn toàn chính xác!

Uy danh Tiêu Dao tiên quân vang dội khắp Cửu Vực, được vinh dự làm một trong Thất Đại Tán Tiên của Cửu Vực, bọn họ còn chưa từng gặp qua. Uy danh “Tiêu Dao tiên quân”, đừng nói là bọn họ, cho dù là toàn bộ cường giả khắp đại lục, khi nghe thấy truyền thuyết này cũng phải kính sợ muôn phần.

- Còn nữa, cho dù đại lục Thanh Không được đại vực của hắn chiếm, chúng ta cũng vẫn chỉ là người tu chân cấp thấp, có điều là được đổi chủ mới mà thôi. Cái này cũng giống hưng vong của quốc gia vậy, toàn là tướng quân và Hoàng đế đánh trận, đâu có liên quan đến dân thường. Chỉ cần chúng ta yên phận một chút thì dù thiên hạ đại loạn cũng có thể lo cho bản thân mình.

Lũng Thiên Lý cười lạnh nói, Tào Nham cũng gật đầu đồng ý với hắn, riêng Dương Nhất Phàm thì cười khổ:

- Đã vào giới tu chân, chẳng lẽ thật sự có thể chỉ lo thân mình? Chúng ta cũng không phải là dân chúng mà là người tu chân.

Dương Nhất Phàm chỉ hơi bùi ngùi một chút, trong mắt Lũng Thiên Lý đã hiện ra nét lạnh lẽo, nhưng hắn lập tức che dấu đi, vẫn là một khuôn mặt cười tủm tỉm như trước.

Đối tượng mà ba đại chấp sự đang bàn về Tiêu Dao tiên quân, từng là chủ của đại lục Thanh Không, mười sáu năm trước đã rơi rụng. Thế nhưng họ thực sự không biết vị Nhân giới chí cường kia đã mượn xác sống lại, lúc này đang ngồi trong đám thí sinh phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.