Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 1 - Chương 44: Chấp pháp trưởng lão



Dịch giả: Lạc Đinh Đang​

Hắc y nhân tóc xám đã nhận ra Bạch Dịch thì nhất định không để cho hắn còn sống. Lần này bọn hắn tập kích Nhập Vân Cốc cũng không đơn giản vì một cái đê giai Linh Mạch.

Hắc y nhân bất thình lình thúc giục phi kiếm xuất thủ. Kiếm quang lóe lên, đâm thẳng đến ngực Bạch Dịch.

Thấy đối phương động thủ, trong lòng Bạch Dịch lạnh lẽo. Hắn lấy phi lô kiếm sau lưng ra ngăn trước người.

Bạch Dịch đã vận chuyển toàn bộ Linh khí vào Mộc kiếm để phòng ngự, ngay cả đệ tử Luyện Khí hậu kì toàn lực công kích cũng không thể phá trong một chiêu nhưng đối phương đã đạt tới Trúc Cơ kì, cao hơn hắn cả một cảnh giới. Hơn nữa phi kiếm của hắc y nhân tóc xám là Pháp khí cao giai.

Dưới tình huống thực lực Tu Chân giả ngang nhau, vũ khí cao cấp hơn một giai cũng là điểm mấu chốt để phân định thắng bại. Huống chi hiện tại cấp bậc Pháp khí chênh lệch cực lớn, chênh lệch cảnh giới cũng không phải thấp.

Bạch Dịch không ngờ tới đột nhiên lại xuất hiện địch nhân mạnh như vậy. Hắn lấy Pháp khí trong tay ngăn lại rồi nhanh chóng lui về sau, vận chuyển Linh khí của cảnh giới Luyện Khí trung kì tới cực hạn.

Dù vậy, thực lực chênh lệch xa thì người yếu chỉ có thể bị tiêu diệt.

Dưới ánh trăng, phi lô Mộc kiếm cùng Pháp khí phi kiếm vừa chạm vào nhau, lập tức Mộc kiếm vỡ thành hai mảnh rơi xuống. Giống như giữa mùa hạ chợt nổi lên một trận tuyết lạnh thấu xương.

Phốc!

Phi kiếm của hắc y nhân tóc xám chặt đứt Mộc kiếm sau đó đâm thẳng vào ngực đối thủ. Thiếu niên trẻ bị đánh bay ngược về sau giống như tơ liễu, ngã xuống bãi cỏ dại, máu đỏ kéo thành một đường dài.

Hắc y nhân điểm tay gọi phi kiếm quay về. Hắn nhìn vết máu dài hơn ba tấc trên lưỡi kiếm thì lộ ra vẻ khinh thường nhưng lại không có ý rời đi. Hắn thúc giục linh thức muốn xác nhận xem đối phương còn sống hay đã chết.

Linh thức vừa ra, bỗng một tiếng huýt dài truyền đến từ phía Linh Mạch của Nhập Vân Cốc. Hơn mười đạo kiếm quang bay lên từ Linh Mạch vội vã chạy ra ngoài cốc.

Thấy đồng bọn rời khỏi, ánh mắt hắc y nhân tóc xám hơi động. Hắn không xem xét Bạch Dịch mà nhảy lên phi kiếm rời đi.

Giữ tinh túy của Linh Mạch trong tay, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành. Về phần thiếu niên Luyện khí kì bị bản thân xuất ra một kiếm toàn lực đánh kia cho dù có Pháp khí Mộc kiếm ngăn cản cũng không có khả năng còn sống. Vậy nên hắc y nhân tóc xám mới không để Bạch Dịch sống chết không rõ ràng mà nhanh chóng chạy đi. Nếu chậm một chút, khi Trưởng lão Thương Vân Tông đến, chẳng những kế hoạch bại lộ mà một người trong bọn hắn cũng không trốn thoát được.

Trăm tên hắc y nhân chạy trốn. Trong Nhập Vân Cốc lúc này là một đống hỗn độn.

Vô số thi thể của đệ tử ngoại môn trải rộng trong cốc, lần này đệ tử bị giết lên đến ba, bốn trăm người, lại thêm mấy trăm người bị thương. Ngoại môn Thương Vân Tông thương vong cực kì nghiêm trọng.

Dương Nhất Phàm đứng bên ngoài Linh Mạch, trên tay cầm trường kiếm, vẻ mặt ngu ngơ, một thân đầy máu.

Trên đường chạy đến Linh Mạch, Dương Nhất Phàm giao thủ cùng hai hắc y nhân đang tàn sát đệ tử ngoại môn, hai bên đều bị thương. Tới lúc hắc y nhân bỏ chạy hắn mới vội vàng chạy đến chỗ Linh Mạch nhưng Linh Mạch tinh túy đã bị lấy đi.

Đó là hơn trăm Tu Chân Giả cùng giai với mình, coi như hắn đuổi theo cũng không đủ để người ta giết. Ngây người trong chốc lát, Dương Nhất Phàm vội thu lại trường kiếm, không để ý tới thương thế của bản thân mà điên cuồng tìm kiếm tung tích Bạch Dịch trong cốc.

Không lâu lắm, một ánh sáng màu đỏ ở xa sơn mạch phóng lên trời, chỉ vài lần hô hấp đã xuất hiện tại Nhập Vân Cốc. Một đạo Linh lực kinh khủng dao động rồi bao trùm toàn bộ Nhập Vân Cốc. Dưới Linh lực này, tất cả các đệ tử ngoại môn đều cảm thấy da đầu run lên, giống như thỏ rừng gặp thiên địch (kẻ thù tự nhiên), vô cùng sợ hãi.

Trên mặt cỏ trung tâm Nhập Vân Cốc, ánh sáng màu đỏ chói mắt lùi lại, sau đó hiện ra một người mặc áo bào tím. Nữ tử trên đầu buộc một dải lụa đỏ, tuổi tác trên dưới ba mươi, da dẻ trắng ngần, dáng người thướt tha nhưng mặt lạnh như sương. Hai đầu lông mày nàng chau lại, sát khí lộ ra.

Dương Nhất Phàm đang tìm Bạch Dịch thì phát hiện có cường giả trong tông môn đến. Hắn vội vàng tiến lên, tới lúc nhìn thấy nữ tử trên mặt cỏ, mặt mày liền tái nhợt. Hắn cung kính chào: “Chấp sự ngoại môn Dương Nhất Phàm bái kiến Chấp Pháp Trưởng lão.”

Nữ tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Nhất Phàm, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói xem là người phương nào ban đêm tập kích Nhập Vân Cốc?”

“Gần trăm tên hắc y nhân bịt mặt bằng vải đen, tu vi đều tại Trúc Cơ cảnh.” Dương Nhất Phàm nơm nớp lo sợ nói: “Lúc ấy ta cách Linh Mạch rất xa, tới khi đến nơi thì những hắc y nhân kia đã…”

“Phương hướng bọn hắn đào thoát.” Nữ tử không kiên nhân mà quát nhẹ một tiếng cắt đứt lời Dương Nhất Phàm.

“Phương Bắc.” Dương Nhất Phàm vội vàng trả lời. Vừa dứt lời, nữ tử đối diện hắn đã gọi ra một thanh phi kiếm từ trên xuống dưới đỏ thẫm, nàng bước lên rồi lập tức phóng vọt đi.

“Pháp bảo…” Dương Nhất Phàm nhìn bóng lưng nữ tử và phi kiếm đỏ dưới chân nàng không khỏi xoa mồ hôi lạnh trên đầu, sợ hãi tự nói.

Nữ tử áo tím này tên Sở Cửu Hồng, quản lí giới luật trong tông môn, là Chấp pháp Trưởng lão của Chấp Pháp Điện trong Thương Vân Tông. Tu vi của nàng đạt tới Nguyên Anh sơ kì, là một người cực kì nghiêm khắc. Ngay cả những đệ tử chân truyền được trưởng lão coi trọng trong tông môn cũng vô vùng sợ hãi vị Chấp pháp Trưởng lão có dung mạo xinh đẹp lại lạnh như băng này.

Ầm!

Dương Nhất Phàm vừa phục hồi tinh thần từ uy áp của Chấp pháp Trưởng lão đã thấy phương Bắc Nhập Vân Cốc truyền đến một tiếng vang lớn. Ánh lửa cùng bông tuyết bay đầy trời. Tuyết và lửa giao nhau tạo thành một cảnh tượng kì lạ. Ánh đỏ phía chân trời tại ban đêm vô cùng rõ ràng.

Một lát sau, Chấp pháp Trưởng lão Sở Cửu Hồng ngự kiếm trở về, gương mặt vốn hết sức tuấn mĩ lúc này trầm thấp đến đáng sợ. Dương Nhất Phàm nhìn thấy hoảng sợ cúi đầu. Sở Cửu Hồng nhìn thi thể của những đệ tử ngoại môn rồi rút kiếm ra, chém thành hai nửa.

Kiếm quang qua đi, vốn là cảnh tượng máu chảy đầy đất cũng không xảy ra. Những thi thể của đệ tử ngoại môn không có máu chảy, giống như đã bị đóng băng lại.

Linh thức tràn ra, cảm nhận tất cả thi thể của đệ tử bị hại một lần, lông mày Sở Cửu Mang nhíu chặt. Nàng sai Dương Nhất Phàm đi cứu chữa những đệ tử bị thương rồi ngự kiếm trở về tông môn.

Không bao lâu sau, một đám năm mươi Tu Chân Giả ngự kiếm đến, tu vi đều là Trúc Cơ kì. Mỗi người đều mặc áo bào màu đen, trên cổ áo có kí hiệu một thanh kiếm nhỏ.

Những Tu Chân Giả này đều là đệ tử của Chấp Pháp Điện. Sau khi vào Nhập Vân Cốc, có người đến phong tỏa quặng mỏ Linh Mạch, có người giúp Dương Nhất Phàm cứu những đệ tử ngoại môn, chỉnh đốn lại tàn cuộc Nhập Vân Cốc.

Trên núi Vọng Nguyệt Thương Vân Tông, Sở Cửu Hồng đứng trước một người mặc áo tím nho nhã, trầm giọng nói: “Tông chủ, tập kích Nhập Vân Cốc sợ rằng không phải tiểu môn phái. Ta đuổi theo ra ngoài tông môn thì cảm nhận được khí tức của cường giả cùng giai. Trăm tên tu sĩ Trúc Cơ lại có cường giả Nguyên Anh tiếp ứng, nhất định không bình thường. Hơn nữa phân nửa thi thể đệ tử trong Nhập Vân Cốc máu bị đóng băng, chắc hẳn trên phi kiếm của những người kia tồn tại phù phép Băng hệ.”

Đạo nhân áo tím nho nhã nhìn tướng mạo không tới bốn mươi, bộ dáng giống như thư sinh nhưng ánh mắt lộ ra khí thế của người bề trên, tầm mắt bình tĩnh, thận trọng.

“Trong ba đại tông môn ở Đại Phổ chỉ có Hàn Ngọc Tông kinh thông đạo pháp Băng hệ.” Tông chủ Thương Vân Tông tự nói, đầu lông mày dần nhăn lại: “Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông không tính là thân thiết nhưng không hề quấy nhiễu lần nhau. Bọn họ không thể vì một đê giai Linh Mạch mà kết thù với chúng ta, càng không thể phái ra một vị cường giả Nguyên Anh.”

Tông chủ Thương Vân Tông trầm ngâm một chút, hỏi: “Tu vi đối phương thế nào?”

“Không tới Nguyên Anh trung kì nhưng công pháp lại rất bá đạo. Năng lực của đối phương áp chế ta, chính là đạo pháp băng tuyết hiếm thấy. Từ đầu đến cuối đối phương luôn dùng Linh lực che đi dung mạo, nhìn không ra là ai.” Sở Cửu Hồng trả lời chi tiết, sau đó nói: “Tông chủ, có nên triệu tập các Trưởng lão khác không?”

Tông chủ Thương Vân Tông khoát tay áo, trầm ngâm hồi lâu như có điều suy nghĩ. Ông nói: “Một đê giai Linh Mạch không đến mức để cường giả Nguyên Anh ra tay. Nếu đối phương phái ra cường giả chắc chắn còn mục đích khác, chúng ta cứ đợi xem sao.”

Tổn thất đê giai Linh Thạch cùng một ít đệ tử ngoại môn mà thôi, cường giả Nguyên Anh sẽ không để trong lòng. Huống chi cường giả Nguyên Anh ít khi giao thủ, một khi đánh chính là ác chiến kinh thiên động địa. Cường giả trình độ đó nếu không phải có lợi ích to lớn sẽ không cắn xé lẫn nhau. Đối phương tất nhiên có ý đố lớn. Trong mắt Tông chủ Thương Vân Tông, mất đi đê giai Linh mạch không coi vào đâu, quang trọng là phòng ngừa tránh bị hai đại tông môn khác tính toán.

Ở sâu trong Thương Vân Tông những cường giả xưa của tông môn đang suy đoán dụng ý của địch nhân và vận số của tông môn mà trong rừng rậm ở Nhập Vân Cốc, thiếu niên máu nhiễm đầy ngực chậm rãi mở hai mắt đầy tơ máu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.