Trọng Sinh Tinh Tế Anh Hùng Mẫu Thân Truyện

Chương 75: Đại kết cục (trung)



Chưa trải qua cơn mưa thì làm sao thấy được cầu vồng, chưa trải qua sinh li tử biệt, thì làm sao biết được người yêu mình đáng quý, đừng hâm mộ những thứ mà người ta có, hãy trân trọng mọi thứ mình đang có, cuộc sống liền sẽ trở nên hạnh phúc mĩ mãn!

Hàn Hiểu ngồi trong phi thuyền chiến hạm lớn của Doris, mọi người nghiêm túc chờ đợi, tất cả mọi người đều biết hành trình này không hề yên bình, nhưng mọi người vẫn nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của cậu, nhớ lại khi cậu báo với Reichet, cậu trước muốn tới tinh hệ Crecy để tìm Akasi, giọng nói hoang mang của Reichet, làm Hàn Hiểu cảm thấy rất áy náy,

“Sheila, có phải ta quá tùy hứng không, biết rõ trong đó có nguy hiểm, nhưng vẫn khăng khăng làm theo ý mình.”

“Không, phu nhân, đều giống nhau!”

“Hả?” Hàn Hiểu nháy mắt, ý gì vậy?

Sheila vẫn nói ngắn gọn như trước đây, ngắn gọn tới mức Hàn Hiểu không biết cô nói gì.

“Ý của đại nhân Sheila là, thật ra phu nhân người có rời khỏi thành Doris hay không, thì kết quả đều giống nhau, nếu chiến tranh đã kết thúc rồi, Morley trưởng lão nhất định sẽ xuống tay với người!” Đội trưởng đội thị vệ Eric ngồi bên cạnh giải thích.

Như vậy à! Nhưng thành Doris dù sao cũng là hang ổ của Akasi, tính an toàn tự nhiên cao hơn nhiều so với vũ trụ mờ mịt không biết này chứ.

Thở dài, Hàn Hiểu mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, là do ta tùy hứng rồi!”

“Chuyện tốt!”

“Hả?”

Sheila vừa mở miệng, thật là giành hết của người ta!

“Phu nhân, ý của Sheila đại nhân là, chuyện này không nhất định là chuyện xấu, cũng có khả năng là chuyện tốt, người không cần áy náy!” Đội trưởng đội thị vệ Eric lại giải thích tiếp.

Cái này là Sheila đang an ủi cậu phải không!

Trên trán Hàn Hiểu liền có một giọt mồ hôi rơi xuống, ở chung lâu như vậy mà cậu vẫn chưa hiểu hết được mọi từ đơn giản hóa của Sheila mỗi lần nói chuyện với cô cậu toàn đoán ý, xem ra sau này cậu phải xem xét về vấn đề có nên tìm người phiên dịch cho mình không …..

Bị đại thần Sheila làm xáo trộn, áy náy và bất an trong lòng Hàn Hiểu, thật sự giảm đi không ít, nhìn không gian mờ mịt quan màn hình, trái tim của cậu đã bay tới tinh hệ xa xôi.

Cậu phải tìm được người đàn ông đó, mạnh mẽ chất vấn anh, dựa vào cái gì mà chưa được sự đồng ý của cậu, liền lấy đi trái tim của cậu, dựa vào cái gì sau khi có được tất cả mọi thứ của cậu, liền đột nhiến biến mất không có trách nhiệm, dựa vào cái gì …….

Dù sao lão tử có chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh! Anh cứ đợi đó!

Hàn Hiểu ầm thầm phát thề ở trong lòng.

Đột nhiên âm thanh cảnh báo vang lên trong phi thuyền.

“Phía trước cách 5000 tinh lị phát hiện hạm đội không biết tên!”

“Mở màn hình rada!” Sheila bình tĩnh phân phó, trong công việc cô trở nên rất bình thường.

Nhiều phi thuyền chiến hạm liền xuất hiện trên màn hình rada, có khoảng hơn 10.000 chiếc, thân phi thuyền khổng lồ, vũ khí hoàn hảo, đội hình chặt chẽ cẩn thận, mọi thứ nói lên, đây không phải là chiến đội của bọn cướp tinh tế, hoàn toàn có khả năng họ là quân đội chính phủ.

Hàn Hiểu cắn răng thật chặc, chuyện cậu lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi.

“Đối phương yêu cầu nói chuyện video!”

“Đồng ý!”

Trên màn hình video lớn trước mặt mọi người liền xuất hiện thân ảnh của một người quân nhân.

Đối phương hành quân lễ, “Phu nhân Doris, người tự mình rời khỏi tinh cầu Landis, chúng tôi phụng mệnh đưa người trở về!”

Hàn Hiểu hừ lạnh, “Nếu ta không muốn về thì sao!’

Đối phương mặt không đổi trả lời: “Vậy chúng tôi không thể không thực hiện chính sách cưỡng chế, phu nhân, thân phận người cao quý, chúng tôi không muốn gây hại tới người, cho nên mong người phối hợp!”

Câu trả lời của Hàn Hiểu là, giơ lên ngón giữa, nhẹ nhàng nói một câu: “CÚT!”

Màn hình tắt đi, Hàn Hiểu bình tĩnh thu lại ngón giữa, xoay đầu cười khổ với Sheila, đối phương quá nhiều người, chúng ta không phải là đối thủ của họ.

Sheila giống như không có nhìn thấy thế trận khổng lồ của đối phương, ra mệnh lệnh với đội trưởng đội thị vệ Eric: “Kiểm kê nhân thủ, đưa phu nhân rời đi!”

Đối với mệnh lệnh của Sheila, Hàn Hiểu sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại,

“Sheila, cô muốn làm gì!”

Sheila không trả lời Hàn Hiểu, Hàn Hiểu bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía còn lại,

“Eric, hai người muốn làm gì!”

Đội trưởng Eric đứng thẳng người trả lời: “Phu nhân, xin người yên tâm, chúng tôi nhất định đưa người ra tiền tuyến an toàn!”

Hàn Hiểu thật muốn đánh người rồi, cậu đương nhiên biết họ sẽ bảo vệ cậu an toàn ra tiền tuyến, nhưng mà cậu cũng biết, nhân số của quân địch nhiều gấp mười lần người bên mình, cho dù Sheila ở lại ngăn cản bọn họ, tranh thủ thời gian cho cậu thoát đi, nhưng bên kia hoàn toàn có thể phân người ra để đuổi theo cậu, trong tình huống như vậy, Sheila còn đưa ra mệnh lệnh để cậu một mình bỏ chạy, cái này làm người ta phải suy nghĩ nhiều thêm!

“Ta muốn biết chân tướng, nếu không ta tuyệt sẽ không đi!” Hàn Hiểu nói đầy kiên định.

Trong sự cố chấp của Hàn Hiểu, Eric không thể không nói,

“Phu nhân, từ lúc người quyết định tới tiền tuyến tìm Công tước, chúng tôi đã chuẩn bị tốt hết mọi chuyện. chiếc phi thuyền này không phải là phi thuyền bình thường, nó là thành quả nghiên cứu mới nhất của quân bộ – Diệt Thế!”

“Diệt Thế!” Hàn Hiểu nghi hoặc nhìn đội trưởng Eric.

“Vâng, Diệt Thế, chiếc phi thuyền này trước khi ráp trang bị Diệt Thế, thì chỉ là chiếc phi thuyền chiến hạm bình thường, cho dù bị đánh trúng hủy diệt, nó sẽ biến mất như phi thuyền bình thường, nhưng một khi đã phát động thiết bị này rồi, nó cũng có thể tiêu diệt mấy trăm ngàn, thậm chí là mấy triệu chiếc phi thuyền tan thành mây khói.” Giọng điệu đội trưởng Eric đầy ôn hòa, nhưng trong ánh mắt thì đầy sự lạnh lùng.

Hàn Hiểu hiểu rõ rồi, cái gọi là Diệt Thế, chính là có nghĩa mọi người cùng xong đời với nhau luôn, đây là chiếc phi thuyền lấy mạng đổi mạng, hi sinh ít người để đổi lấy sự sống cho nhiều người khác, nhưng bây giờ lại không giống, vì một mình cậu mà hi sinh tất cả mọi người trong phi thuyền, cái này không đáng, ít nhất cậu thấy không đáng chút nào.

“Ta không đồng ý, họ muốn ta sống sót, sẽ không dám công kích chúng ta đâu!” Người mẹ quý tộc là cậu đây chết rồi, bọn họ còn có thể dày vò cái gì nữa.

“Phu nhân, người còn chưa hiểu sao! Cho dù chúng có công kích hay không, cũng sẽ không để chúng ta sống tiếp!” Đội trưởng Eric mặt đầy thoải mái nói.

Hàn Hiểu sửng sốt, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Đúng vậy! Nếu như mục đích của họ là giam cầm cậu, vậy thì họ mắc gì phải lưu lại nhiều người xem tới như vậy!

Chính vào lúc Hàn Hiểu đang thất thần tại chỗ vì hiện thực, Sheila vỗ vai cậu, nói một câu,

“Như vậy cũng tốt!”

Nhất thời trên trán Hàn Hiểu liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, vào cái thời khác mấu chốt này, đại thần Sheila sao cô lại có thể……, Hàn Hiểu cũng không biết nên dùng tính từ nào để hình dung nữa rồi, rõ ràng lúc nãy cô nói chuyện rất bình thường mà, sao tới trước mặt cậu thì lại thành đại sư câu đố rồi.

Bất đắc dĩ cậu chỉ đành quay đầu nhìn về phía đội trưởng Eric.

“Ý của đại nhân Sheila là, chúng ta đã điều tra ra được Morley trưởng lão đã tự mình bồi dưỡng một quân đội từ lâu, đáng tiếc ông ta giấu kĩ quá, chúng ta luôn tìm không ra, như thế này cũng tốt, diệt một lần luôn!” Đội trưởng Eric vô cùng có trách nhiệm phiên dịch.

Nhưng cái giá phải trả quá lớn, ít nhất Hàn Hiểu cảm thấy quá lớn rồi.

Chính vào lúc các quan chỉ huy còn đang tranh chấp đi hay ở không ngừng, thì đột nhiên nghe thấy binh lính phụ trách theo dõi màn hình rada la lớn một tiếng,

“Cách đây 7000 tinh lị ở phía tay phải có một nhóm hạm đội đang bay với tốc độ cao về phía chúng ta!”

“Hả!”

Đám người liền kinh ngạc nhìn về phía màn hình.

“Mở màn hình rada ở phía phải!”

Mở màn hình ra, chỉ nhìn thấy phía bên đó dày đặc phi thuyền, còn có kí hiệu vương miện hải tặc trên phi thuyền.

“Vua hải tặc, sao bọn chúng lại tới đây!” Đội trưởng Eric kinh ngạc hỏi.

“Vua hải tặc!?” Đó là cái gì, Hàn Hiểu mặt đầy hiếu kì.

“Truyền thuyết nói trong vũ trụ có một nhóm hải tặc, nhân số của chúng rất nhiều, kỉ luật nghiêm minh, chưa thua bao giờ, nói bọn chúng là hải tặc, thật ra cũng có thể nói đó là một quân đội, một quân đội đánh thuê!”

Eric cau mày giải thích, nhưng anh thật không hiểu, Morley trưởng lão đã phái người ra huy hiếp bọn họ, mắc gì còn dùng tới lính đánh thuê, hơn nữa còn là vua hải tặc, giá tiền không hề rẻ tí nào.

Hàn Hiểu cũng đen mặt, có cần như vậy không! Một mình cậu mà phải huy động cả một đội quân lớn như vậy à!

Sheila thì lại cừơi lạnh, nói: “Giống nhau!”

Câu này thì Hàn Hiểu hiểu rồi, ý của Sheila là có tới nhiều người hơn nữa thì cũng như nhau thôi, Diệt Thế mà ra, ai cũng đừng hòng thoát!

Chính vào lúc Sheila định hạ tiếp mệnh lệnh, để đội trưởng Eric mang Hàn Hiểu đi, thì Hàn Hiểu lại kéo lại cánh tay Sheila,

“Sheila, xem tình thế như thế nào đã, ta cảm thấy trong đó có gì không đúng!”

Thế là một đám người liền đứng trước màn hình, xem tình hình trước mắt như thế nào, quả nhiên không lâu, hai chiến đội đụng mặt nhau liền lao vào đánh nhau rồi.

Chiến đội của Morley trưởng lão là do ông ta tự mình tập kết lại, so với bọn cướp sinh sống bằng lưỡi dao mà nói, cái mã không có, kinh nghiệm cũng không, trận chiến liền nhanh chóng có một bên ngã xuống.

Bọn đạo tặc vừa chiến đấu với quân đội tư nhân của Morley trưởng lão, vừa cẩn thận trốn tránh chiến đội của Hàn Hiểu, làm cho đám người Hàn Hiểu cảm thấy rất kì lạ.

Có ba khả năng, nếu không phải quân địch thuê bọn chúng, thì là bên mình thuê, còn không thì là bọn chúng muốn bắt Hàn Hiểu, nhưng cả ba khả năng này Hàn Hiểu đều cảm thấy không đáng tin.

Nếu như quân địch muốn bắt cậu, vậy cái đám hải tặc này đang làm gì, nói thật ngoại trừ Morley trưởng lão, Hàn Hiểu nghĩ không ra, cái tên ngu si nào không sợ bị toàn bộ quý tộc Landis báo thù mà đòi bắt cậu.

Nhưng nếu như là khả năng thứ 2, vậy thì càng không đáng tin nữa rồi, người đàn ông của cậu làm cái gì, là tên thủ lĩnh quân đội, dưới tay không thiếu nhất chính là quân đội, vậy mắc gì phải phí tiền để làm vậy! Nhiều tiền lắm à!

Tính khả năng thứ ba, Hàn Hiểu cảm thấy người có đầu óc sẽ không đi làm! Nguy hiểm đó có tỉnh hủy diệt đấy!

Vậy rốt cuộc là vì cái gì, đầu Hàn Hiểu xoay chuyển nhiều lần, chính là không nghĩ ra được đáp án, chính vào lúc này quân đội của Morley trưởng lão đã bị đánh tan tác chỉ còn lại mấy trăm chiếc phi thuyền tơi tả mà thôi, bọn họ cuối củng cũng biết được nếu không chạy, thì mấy trăm chiếc phi thuyền tơi tả này cũng không còn luôn, liền vội vã mang theo cái đuôi đen đen, như chó chết chủ chạy mất.

Trận chiến kết thúc rồi, bọn hải tặc cũng không có tiến về phía trước, mọi người trong phi thuyển Hàn Hiểu đều căng thẳng thần kinh, đợi bước tiến triển tiếp theo, lúc này, binh lính theo dõi màn hình rada lên tiếng nói:

“Đối phương yêu cầu nói chuyện video!”

“Đồng ý!” Hàn Hiểu ra mệnh lệnh.

Màn hình trong phi thuyền liền lóe lên, một người đàn ông tuấn mỹ mái tóc bạch kim hiện ra torng màn hình, anh hành lễ với Hàn Hiểu, thâm trầm nhưng đầy từ tính nói: “Phu nhân, về sau Rege liền phải nhờ vào người rồi!”

“Anh…..” Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn người đàn ông này, vừa định nói, màn hình liền bị đối phương tắt đi.

Mái tóc bạch kim, đôi mắt màu tím xanh, trong chớp mắt Hàn Hiểu liền biết người đán ông này là ai.

Ở hiền gặp lành!

Tất cả mọi chuyện có câu trả lời rồi!

Tiểu Rege không phải là cô nhi, cha của thằng bé cũng rất yêu nó!

Bọn hải tặc liền bắt đầu lục tục rời đi, nhóm người Hàn Hiểu liền thở ra một hơi, cuộc hành trình sau khi thiếu đi sự ngăn trở của nhóm người Morley trưởng lão, liền trở nên rất thuận lợi!

Sheila nhìn chiến hạm hải tặc từ từ biến mất, thầm thì nói: “Thật đáng tiếc!”

Nghe vậy khóe miệng Hàn Hiểu liền co rút lại, cô đang tiếc nuối cái gì chứ, đáng tiếc cô chưa chết à! Trái tim cô gái này đã bị chiến tranh uốn cong vặn vẹo rồi à!

Chính vào lúc Hàn Hiểu đang suy nghĩ, khi nào có thời gian phải đào tạo cho Sheila một lớp giáo dục tư tưởng, cố gắng kéo cô đi lại trên con đường đứng đắn, binh lính theo dõi màn hình lại kêu một tiếng chói tai, làm trái tim mọi người lại đưa lên cao lần nữa,

“Phía trước phát hiện có một lượng lớn chiến hạm đang tiến gần về phía chúng ta.”

Hàn Hiểu muốn khóc rồi, một lần hai lần ba lần, hết chưa hả!

“Mở máy giám sát và điều khiển!”

Màn hình được mở ra, mọi người nhìn thấy một lượng lớn quân hạm, cũng nhìn thấy được gia huy gia tộc Doris trên quân hạm.

“Là Công tước, là Công tước!” Trong phi thuyền liền vang lên tiếng gọi kinh ngạc, tất cả mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ.

Tay Hàn Hiểu bắt đầu phát run.

Là anh ấy, là anh ấy! Người đàn ông khiến cậu nóng ruột nóng gan trong suốt hai tháng, cuối cùng cũng trờ lại bên cạnh cậu rồi!

Akasi nhanh chóng mang theo Jassmine và các thủ hạ đi vào phi thuyền của Hàn Hiểu, Hàn Hiểu bình tĩnh đứng ở chính giữa, nhìn Akasi từ từ đi tới gần, đột nhiên cậu liền chạy như bay tới chỗ Akasi, Akasi liền dừng lại, đợi vợ mình chạy vào trong lòng.

Lúc sắp tới nơi, Hàn Hiểu thu lại vẻ mặt kích động mừng rỡ của mình, đấm vào người Akasi một quyền,

“A!”

Một tiếng kêu thảm, Hàn Hiểu rơi nước mắt nắm chặt tay, ngồi xuống,

“Anh nhìn thấy lão tử đánh tới, tại sao lại không thu phòng ngự lại!”

Akasi đứng trước mặt cậu, do dự một lát, cuối cùng quyết định thành thật nói ra mọi chuyện,

“Tiểu gia hỏa, từ lúc bước vào phi thuyền này anh không có mở phòng ngự!”

Nghe vậy, Hàn Hiểu xấu hổ và giận dữ đan xen nhau.

Mẹ anh, nhìn gần thì thấy nõn nà, nhìn xa thì như bạch ngọc, dường như chỉ cần búng nhẹ một ngón tay thôi thỉ cũng biến thành nước, vậy mà tại sao cái gương mặt đó lại cứng như vậy, một quyền của cậu đánh tới mà tay như muốn đứt đoạn vậy, rốt cuộc cái này là do làn da của anh ta quá có tính lừa dối, hay là do cậu quá yếu đuối rồi, cậu không phục!

Akasi nhìn Hàn Hiểu ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt xanh một trận đỏ một trận, anh liền đoạt lấy cây súng tên người thị vệ bên cạnh mình, cũng ngồi xồm xuống đưa cho Hàn Hiểu,

“Bà xã, dùng cái này, tay em đau rồi, anh sẽ đau lòng lắm!”

Hàn Hiểu cướp lấy cây súng trong tay anh, “Bịch” một tiếng đứng dậy,

“Anh cho là lão tử không dám à!”

Nói xong liền lấy báng súng đập tới trên người Akasi đang đứng nghiêm, nhưng vào lúc báng súng sắp đập tới mũi anh thì, Hàn Hiểu làm sao cũng không đập tiếp được nữa.

Cậu dám, nhưng anh ta, thì lại không nỡ!

Hàn Hiểu tức giận quăng cây súng lên mặt đất, hung dữ nói với Akasi: “Kéo đầu thấp xuống một tí!”

Akasi nghe lời cúi đầu xuống, Hàn Hiểu ôm lấy đầu của anh, hung hăng chặn môi anh lại, Công tước nhanh chóng đổi khách thành chủ, hôn Hàn Hiểu tới mức thần chí không rõ.

Không biết qua bao lâu, Hàn Hiểu vùi ở torng lòng anh, vừa thở hổn hển, vừa hung dữ nói: “Lần sau anh mà dám bỏ em lại, lão tử thật sự sẽ dùng báng súng đập chết anh!”

Akasi đang ôm lấy Hàn Hiểu, khóe miệng từ từ xuất hiện một nụ cười thỏa mãn,

“Sẽ không đâu, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em lại nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.