Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 100



Chính Chính và Phỉ Phỉ cũng cảm nhận được cảm xúc của người lớn thay đổi, Chính Chính nhanh chóng châm trà: “Chú nhỏ, uống nước ạ!”

Phỉ Phỉ cũng lóc cóc chạy về phòng lấy một chiếc bánh quy đậu xanh đưa cho Cố Dục Hàn: “Chú nhỏ, đây là bà nội mua cho con, chú ăn đi ạ!”

Cố Dục Hàn cười nhận lấy, vỗ tay hai đứa nhỏ, anh vừa an ủi Hạ Quân vừa uống nước, cắn một ngụm điểm tâm.

“Mẹ, đều là chuyện nhỏ mà, mẹ đừng lo lắng, cũng đâu phải đánh giặc thật đâu.”

Hạ Quân chun mũi, sắc mặt trầm xuống: “Chính Chính, con đưa em gái đi loanh quanh chơi một chút, bà nội có chuyện cần nói với chú nhỏ.”

Hạ Quân nói xong bèn kéo Cố Dục Hàn đi vào căn phòng phía đông.

Cố Dục Hàn vừa vào tới thì Hạ Quân đã đóng cửa.

“Mấy năm nay con cứ không chịu nghe lời mẹ, khi đó mẹ không cho con tham gia quân ngũ, con không chịu nghe. Nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, từ nhỏ tim con đã không tốt, mẹ lúc nào cũng lo lắng con vận động cường độ cao như vậy, có khi nào sẽ khiến cơ thể tổn thương không?”

Cố Dục Hàn bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Quân: “Mẹ, bây giờ con rất tốt, kiểm tra sức khỏe đều bình thường, còn cưới được một người vợ tốt như vậy, mẹ cũng đừng lo lắng. Cả ngày suy nghĩ nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Gương mặt góc cạnh của anh lộ rõ vẻ trầm mặc.

Không nhịn được là nhớ về mấy năm trước đây, khi đó anh mới mười sáu tuổi, vốn dĩ cũng không định tham gia quân ngũ vì tim anh cũng chỉ mới khá hơn được vài năm.

Nhưng khi anh trai Cố Viêm Lâm bỗng nhiên bị tai nạn xe cộ, sau đó lại thay đổi như trở thành một người khác.

Anh trai trước giờ vẫn luôn yêu thương anh nhất bỗng nhiên bắt đầu kiêng kị anh, chỗ nào cũng muốn đối đầu với anh, tranh đoạt tất cả tài nguyên trong nhà.

Anh vô tình nghe được anh trai và Hạ Quân khắc khẩu.

“Ai cho hai người sinh thêm con? Vốn tất cả tài sản trong nhà này đều thuộc về tôi! Nếu mấy người sinh thêm con để đoạt tài nguyên của tôi, tôi đây sẽ tranh với nó! Để xem ai là người tranh được!”

Khi đó Hạ Quân tức giận đến mức phát khóc, Cố Dục Hàn lại cảm thấy vô cùng khó hiểu!

Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới việc tranh đoạt thứ gì của anh trai!

Bọn họ là anh em, trên đời này ngoài cha mẹ ra, mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ là thân thiết nhất!

Thậm chí anh còn đồng ý trả giá cả sinh mệnh vì anh trai mình.

Nhưng chuyện đời khó được như ý nguyện, mối quan hệ của Cố Viêm Lâm và gia đình càng ngày càng căng thẳng, cha mẹ vì chuyện của anh trai mà thường xuyên cãi nhau, cuối cùng, Cố Dục Hàn đã quyết định tòng quân!

Rời xa nhà họ Cố, nhường tất cả tài nguyên cho anh trai.

Có lẽ phải như vậy thì nhà bọn họ mới có thể giữ gìn hòa khí.

Trên thực tế cũng là như thế, nhà họ Cố vẫn giữ được bình yên, anh trai cưới vợ sinh con, sinh hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng Cố Dục Hàn gọi điện thoại về, trong điện thoại đều là tiếng cười của mẹ.

Nhưng mấy năm nay, trong nhà đã không còn yên ả như thế.

Hạ Quân đỏ mắt nhìn Cố Dục Hàn: “Con ngoài miệng cứ nói không nhớ nhà, nói bản thân sống rất tốt, nhưng đây là tốt mà con nói sao? Con cống hiến cho tổ quốc không có gì sai, nhưng mẹ lại không yên lòng. Nếu con dự định ở trong quân cả đời như cậu con, mẹ vẫn sẽ ủng hộ con, nhưng có một chuyện này, con phải đồng ý với mẹ!”

Cố Dục Hàn mím chặt môi, trầm mặc.

Ngoài cửa sổ, Hà Linh Linh mới mua đồ ăn về, cô ta gặp được Chính Chính và Phỉ Phỉ ở ngoài sân, biết mẹ chồng và em chồng đang đóng cửa nói chuyện trong phòng, cô ta bèn rón rén bước qua đó.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô ta nghe được rành mạch câu chuyện của Hạ Quân và Cố Dục Hàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.