Thái độ của Hạ Quân rất nghiêm túc: “Dục Hàn, lúc trước mẹ từng nói dù anh trai con thích buôn bán nhưng không có nghĩa là toàn bộ tài sản nhà họ Cố đều phải giao cho nó! Hai anh em con đều do mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mẹ sẽ không bất công với đứa nào. Cha con bận rộn công việc nên không để tâm tới chuyện này, nhưng cha mẹ đã thương lượng rồi, mấy năm nay anh trai con nhìn thì có vẻ khá giả nhưng thực tế đã đổ không biết bao nhiêu tiền ra ngoài, đều là người nhà thu dọn cho nó. Nhưng các con đều đã trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Mẹ quyết định chia tài sản trong nhà thành mấy phần, lần lượt sang tên cho hai anh em con, các con sắp xếp thế nào là chuyện của hai đứa. Bất động sản ở Hải thị và Kinh thị, nhà chúng ta có tổng cộng mười hai căn, mẹ và cha con giữ lại bốn căn, con và anh trai mỗi người bốn căn. Còn những tài sản khác thì chờ khi nào cả nhà ngồi lại với nhau, chúng ta sẽ thương lượng tiếp.”
Cố Dục Hàn trực tiếp phủ nhận: “Mẹ, con không định về Kinh thị, có nhà ở đó cũng chẳng dùng đâu.”
Hạ Quân hừ lạnh một tiếng: “Con không nghĩ cho vợ con sao? Con gái nhà người ta mềm mại yếu đuối như thế, chẳng lẽ phải ở đây với con cả đời? Đặc biệt là lúc con bé sinh con, đến lúc đó cả người lớn và trẻ nhỏ đều rất yếu ớt, con không biết cách chăm sóc, mẹ đưa hai mẹ con nó về Kinh thị ở mấy tháng không được sao? Đến lúc bọn họ ở chung với anh trai con, con cảm thấy ngày tháng có yên bình không? Mẹ nghĩ kĩ rồi, căn tứ hợp viện lớn nhất ở Kinh thị cho con. Tòa nhà đó là của một vị quan lớn rất lợi hại, cả gia đình nhà họ đều đã ra nước ngoài, tòa nhà vô cùng xinh đẹp, vị trí cũng rất tốt...”
Tim cô ta đập như trống, không nhịn được mắng loạn: “Bà già chết tiệt này! Tòa nhà tốt như vậy mà lại cho đứa con nhỏ! Chờ tôi gặp Cố Viêm Lâm, tôi nhất định phải nói với anh ta!”
Trong phòng, Cố Dục Hàn ngắt lời Hạ Quân: “Mẹ, khoan nói tới chuyện này đi, con và Loan Loan đều không có yêu cầu cao về vật chất, huống chi con dựa vào tiền lương của mình cũng đã đủ để lo cho cô ấy một cuộc sống đàng hoàng. Bọn con cũng chưa có ý định Kinh thị trong thời gian này, mấy tòa nhà kia vẫn để cha mẹ đứng tên đi, nếu anh trai có yêu cầu gì thì con cũng không để ý đâu, còn về tài sản trong nhà, cha mẹ và anh cứ thương lượng, con không có gì để nói cũng chẳng có ý kiến gì. Con biết mẹ đau lòng Loan Loan, nhưng cô ấy là người phụ nữ con cưới về, con sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cô ấy.”
Hạ Quân thở dài: “Mẹ đã nói mẹ sẽ không bất công bất kì đứa nào, sở dĩ cho con tòa nhà tốt nhất ở Kinh thị là bởi vì tòa biệt thự lớn nhất ở Hải thị đã bị anh trai con sang tên cho nó rồi! Mẹ biết con là đứa cứng đầu, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn bướng bỉnh! Mẹ không thương lượng chuyện này với con, chỉ là nói cho con biết một tiếng thôi!”
Dù sao chuyện nhà ở này bà cũng đã quyết định, chờ trở về Kinh thị sẽ sang tên mấy tòa nhà kia cho hai vợ chồng Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan!
Thấy Cố Dục Hàn vẫn không chịu gật đầu, Hạ Quân gõ anh một cái: “Ngu ngốc!”
Nói xong bèn đi ra ngoài, không thèm phản ứng lại thứ đầu gỗ này nữa.
Cố Dục Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng bà đi ra ngoài.
Hà Linh Linh ở trong phòng bếp leng keng leng keng nấu cơm, trong lòng vô cùng bực bội!
“Cô không biết? Vậy tại sao chính cô không uống nhầm thuốc đi? Cô đây là đầu bị úng nước! Dám hãm hại người nhà! Tiếp theo có phải sẽ làm hại sức khỏe của các thành viên trong đội không? Tôi vô cùng nghi ngờ cô là người do quân địch phái tới! Chu Tình đúng không? Mang đi điều tra! Nhất định phải hỏi cho ra lẽ!”