Hà Linh Linh gấp không chịu được: “Tòa nhà tốt nhất Kinh thị đáng giá biết bao nhiêu! Sao anh có thể trơ mắt nhìn mẹ cho Cố Dục Hàn chứ!”
Cố Viêm Lâm thở dài, giơ tay vuốt ve gương mặt Hà Linh Linh: “Đúng vậy, thứ tốt như vậy, mẹ cứ muốn cho em trai, anh cũng không có cách nào, khiến em tủi thân rồi. Linh Linh, em thay anh hầu hạ bên cạnh mẹ tốt một chút, suy nghĩ thêm nhiều biện pháp, biết đâu mẹ sẽ cho chúng ta nhiều hơn một chút.”
Cô ta nắm chặt nắm tay, thầm hạ quyết tâm, Cố Viêm Lâm không tranh thì cô ta tranh!
“Phải vậy không? Viêm Lâm, nếu em dỗ dành mẹ, tranh thủ được thêm một ít tài sản, anh sẽ không trách em đúng không?”
Cố Viêm Lâm cười ôn hòa: “Sao lại trách em chứ? Anh biết mấy ngày này em vô cùng vất vả, Dục Hàn và vợ nó có ức h.i.ế.p em không?”
Hà Linh Linh nghe anh ta an ủi thì không nhịn được ủy khuất: “Anh nói thử xem! Hà Loan Loan nhìn em thế nào cũng không vừa mắt! Anh nhìn tay em xem, nứt da hết rồi! Trước giờ em ở nhà chưa từng phải cực khổ như vậy, sau khi gả cho anh, ngày nào em cũng làm việc nhà, giặt quần áo nấu cơm, chăm sóc con cái, vì anh cái gì em cũng làm! Nhưng mà mẹ anh vẫn cứ không thích em, Hà Loan Loan ức h.i.ế.p em, em trai anh cũng xem em như kẻ thù...”
Nói thật, Hà Linh Linh chẳng phải đại mỹ nhân gì, kém xa Hà Loan Loan.
Nếu không phải vì những toan tính kia, hôm đó anh ta cũng chẳng cố ý uống nhiều rượu để thành toàn cho Hà Linh Linh.
Cho nên Cố Viêm Lâm vẫn nhẫn nại dỗ dành cô ta, thậm chí còn lấy ra một trăm đồng tiền: “Đây là tiền tiêu vặt của em, Linh Linh, anh biết em vất vả, là bọn họ không tốt, thời điểm cần phản kích thì cứ phản kích, không cần nể nang mặt mũi của anh.”
Hà Linh Linh càng thêm yên tâm.
Cô ta bổ nhào vào lồng ngực Cố Viêm Lâm: “Em biết anh tốt nhất mà!”
Thân thể Cố Viêm Lâm cứng còng, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra bộ dáng của Hà Loan Loan.
Lúc mới đến Tây Lâm, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hà Loan Loan, trong lòng anh ta đã âm thầm kinh diễm.
Trên đời lại có người con gái xinh đẹp như vậy sao.
Gương mặt phù dung xinh đẹp như dương chi bạch ngọc, da dẻ toàn thân trắng nõn sáng ngời, đôi mắt xinh đẹp kiều diễm như trăng lưỡi liềm, môi anh đào căng mọng quyến rũ, tóc đen bồng bềnh như mây, ngắm nhìn hoài cũng không ngán.
Nếu lúc này trong ngực anh ta là Hà Loan Loan, Cố Viêm Lâm cảm thấy bản thân chắc sẽ có vài phần tình cảm chân thật.
Anh ta vỗ lưng Hà Linh Linh: “Anh không thể ở đây quá lâu, em thay anh chăm sóc người nhà nhé.”
Cả nhà đưa anh ta ra cổng lớn khu nhà ở, Cố Viêm Lâm nhìn về phía Cố Dục Hàn: “Em trai, chăm sóc mẹ cho tốt.”
Anh ta trông rất ôn tồn lễ độ, Hạ Quân cười nói: “Mẹ thì có gì cần phải săn sóc chứ, bản thân con chạy ra ngoài làm ăn, phải chủ ý tới bản thân nhiều hơn.”
Cố Dục Hàn gật đầu: “Anh trai cứ yên tâm!”
Hà Loan Loan nắm tay Phỉ Phỉ đứng bên cạnh, vốn dĩ cô muốn để Phỉ Phỉ chào tạm biệt cha nó nhưng không hiểu vì sao Phỉ Phỉ lại né tránh, Hà Loan Loan chỉ có thể từ bỏ.
Chờ về đến nhà, Hà Loan Loan vẫn nói ra nghi hoặc trong lòng: “Dục Hàn, anh có thấy anh trai có điểm gì đó rất kỳ lạ không?”
Ánh mắt người đàn ông trở nên ảm đạm: “Anh trai anh trở nên kỳ quái như vậy là do vào năm mười tám tuổi từng gặp tai nạn giao thông, bác sĩ nói thần kinh não bị tổn thương, kể từ dạo đó thái độ của anh ấy đối với người nhà cũng thay đổi, nhưng cũng chẳng sao, anh ở Tây Bắc, anh ấy ở Kinh thị, nếu không phải vì chuyện kinh doanh thì anh ấy cũng không chạy tới chỗ này.”
Hà Loan Loan nghĩ đến đời trước, Cố Dục Hàn qua đời ngoài ý muốn, không lâu sau đó Hạ Quân cũng bởi vì không chịu đựng được đả kích mà tự sát. Cha của Cố Dục Hàn, Cố Trường Nghiệp, bị bắt vào tù.
Cứ cho là Hạ Quân mất đi một người con trai nhưng vẫn còn một đứa con khác, sao lại nông nỗi đến mức tự sát?
Trong lòng Hà Loan Loan rét run, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng chuyện cô lo lắng nhất bây giờ chính là tai nạn ngoài ý muốn của Cố Dục Hàn!
Chỉ cần Cố Dục Hàn không xảy ra chuyện, Hạ Quân sẽ không chết!
Cô bước sang tựa đầu lên vai Cố Dục Hàn: “Không biết vì sao mà trong mấy ngày anh ra ngoài diễn tập thực chiến, lòng em vẫn luôn không an ổn, thường xuyên mơ thấy ác mộng. Thời gian này anh ra ngoài nhất định phải chú ý, chú ý phân biệt lời nói của những người bên cạnh. Đừng tới những nên nguy hiểm...”