“Lần đầu tiên tôi được ăn món đậu hủ kho ngoài giòn trong mềm như vậy! Má ơi! Các này còn ngon hơn thịt nha!”
Nhóm đầu bếp của trạm trú quân 701 khiếp sợ nhìn nồi đậu hủ bị tranh đoạt không còn một miếng, mà nồi thịt kho tàu bên kia lại còn thừa hơn nửa nồi!
Đặc biệt là Cố Dục Hàn và đoàn trưởng Hạ cũng không uống ít, dù sao sau kỳ diễn tập thực chiến này là đoàn trưởng Hạ sẽ được điều đi nơi khác rồi, nếu không có gì bất ngờ thì Cố Dục Hàn sẽ được thăng thành đoàn trưởng.
Đoàn trưởng Hạ tán thưởng nhìn Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan: “Lão Cố à, vốn dĩ anh đây vẫn cứ không yên tâm, trên phương diện công tác cậu vô cùng ưu tú, nhưng cuộc sống hằng ngày lại quá cô đơn! Nhưng bây giờ anh không chỉ yên tâm một mà còn yên tâm tới mười nha!”
Cố Dục Hàn cũng không khiêm tốn: “Đoàn trưởng Hạ, anh cứ yên tâm đi, vợ tôi là người vợ tốt nhất trên đời.”
Đoàn trưởng Hạ cười ha ha: “Rồi rồi biết rồi, cậu cứ nói mấy lời này mãi tới mức tai tôi muốn mọc kén luôn rồi, tới đây, uống!”
Hà Loan Loan ngồi bên cạnh gương mặt ửng đỏ, cô không biết chỉ cần cả hai ngồi giữa một đám người, cô và Cố Dục Hàn càng nổi bật là một cặp trai tài gái sắc khiến người ta không thể không chú ý!
Tào Hiểu Kiều này không ngừng gây chuyện thị phi, nếu không hôm nay anh ấy cũng không đích thân tới cửa.
Anh ấy đã dò hỏi chuyện bên chỗ Chính Chính, cũng đã đi điều tra rồi, hiện tại chỉ cần Chu Đại Khang xác nhận thôi.
Chu Đại Khang còn chưa mở miệng, Chu Khôn ở bên cạnh đã nhận lệnh nói: “Đại Khang, con thành thật kể lại chuyện hôm qua cho đoàn trưởng.”
Tào Hiểu Kiều nhanh chóng xen mồm: “Hạ...”
Hà Loan Loan ngậm ý cười nhìn cô ta: “Chị Tào hôm nay làm sao vậy? Đoàn trưởng Hạ muốn biết hôm qua xảy ra chuyện gì, cứ để đứa nhỏ nói đi.”