Cuối cùng, Chu Đại Khang nhỏ giọng nói: “Là mẹ bảo cháu đi nói với Cố Chính rằng dì Hà nấu cơm cần dùng hoa tiêu, để Cố Chính đến bờ sông hái hoa tiêu, nếu Cố Chính xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì gọi cha cháu tới cứu... Cố, Cố Chính tới bờ sông rồi nhưng lại thấy hoa tiêu kia mọc ở chỗ quá nguy hiểm, không chịu đi xuống, cháu, cháu nói cậu ấy nhát gan, cậu ấy bảo không phải cậu ấy nhát mà là không thể làm chuyện nguy hiểm, cháu muốn chứng minh bản thân không sợ hãi nên mới đi xuống...”
Thân mình Tào Hiểu Kiều run rẩy suýt quỵ ngã, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ khung cửa giữ vững thân thể, tái nhợt giải thích: “Không, không phải như thế!”
Đoàn trưởng Hạ cười lạnh một tiếng: “Chu Khôn, con trai cậu đã nói như vậy, cậu có muốn nói gì không?”
Mặt Chu Khôn cũng đầy vẻ khiếp sợ!
Hôm đó anh ta từng nghe Tào Hiểu Kiều nói tới chuyện lập công gì đó nhưng không ngờ Tào Hiểu Kiều lại vọng tưởng thiết kế cho con nhà người ta rơi xuống nước, sau đó để anh ta tới cứu coi như lập công!
Đây là mưu sát!
Chu Khôn đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn: “Đoàn trưởng Hạ! Phó đoàn trưởng Cố! Chuyện này tôi thật sự không biết! Đây là mưu sát, tôi hy vọng quân đội có thể xử lý nghiêm, tôi không có ý kiến gì hết!”
Đoàn trưởng Hạ thoáng nhìn Cố Dục Hàn, Cố Dục Hàn gật đầu: “Vậy mang đi đi, xử lý theo trình tự pháp luật thông thường.”
Tào Hiểu Kiều tức khắc luống cuống: “Chu Khôn! Không phải là tôi vì anh sao! Nếu không phải vì anh, sao tôi phải mạo hiểm như thế làm gì?”
Cô ta nói xong bèn bắt lấy cánh tay Hà Loan Loan: “Hà Loan Loan, tôi sai rồi! Là tôi sai! Tôi xin lỗi cô là được chứ gì? Người rơi xuống nước là con trai tôi chứ đâu phải Cố Chính! Sao còn muốn đưa tôi đi xử phạt?”
Nhưng cô ta có nói nhiều cũng vô dụng, sĩ quan của đội bảo an đã nhanh chóng tới lôi Tào Hiểu Kiều đi.
Chuyện này khiến cho khu nhà ở kinh động không nhỏ.
Không chỉ muốn hãm hại Cố Chính mà còn muốn vu hãm Hà Loan Loan, thật sự quá ác độc!
Cuối cùng lại hại con trai, hại bản thân, cũng coi như là báo ứng!
Tào Hiểu Kiều chắc chắn phải ngồi xổm ở Cục Cảnh sát, bởi vì chuyện này mà Chu Khôn đã phải viết một bản kiểm điểm rồi đọc trong đại hội.
Đại hội kết thúc, Chu Khôn trực tiếp đệ đơn xin xuất ngũ, anh ta dắt theo Chu Đại Khang đến nhà họ Cố chính thức nhận sai, kính Cố Dục Hàn một lễ nghi tiêu chuẩn.
Lúc này đây, trong mắt anh ta đều là sự khâm phục!
Mà tin tức Cố Dục Hàn thăng chức sau khi đoàn trưởng Hạ được điều nhiệm cũng đã được công bố vào ngày hôm sau.
Hà Loan Loan lúc ấy không thèm so đo chuyện bị Tào Hiểu Kiều nhục mạ, chủ động cùng Cố Dục Hàn cứu người, cứu sống đứa trẻ mà mọi người nghĩ không còn cứu được nữa cũng đã trở thành một giai thoại của trạm trú quân.
Vốn dĩ Hà Loan Loan cảm thấy chuyện này cũng chẳng lớn lao gì, nhưng đến khi ban chuyên san đặc biệt của quân đội《 Báo Thắng Lợi 》 cố ý tìm tới trạm trú quân 701 phỏng vấn Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn, cô mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, trong lòng cũng rất vui vẻ!
Có thể giúp đỡ và mang lại vinh dự cho Cố Dục Hàn là một chuyện tốt.
Người của tòa soạn tới nhà họ Cố, phỏng vấn Hà Loan Loan cùng Cố Dục Hàn một hồi rồi lại cầm máy đi chụp ảnh, muốn mang sự tích của hai người lên mặt báo.
Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan cùng ngồi trên một băng ghế, hai người một người tuấn tú bức người, một người tú mỹ uyển chuyển, quả thực là một đôi trai tài gái sắc trời sinh!
Dù sao Hạ Quân cũng đang nhìn chằm chằm, mà chuyện Hà Loan Loan giáo huấn Tào Hiểu Kiều cũng khiến cô ta kinh sợ.
Nhưng Hà Linh Linh vẫn rất hoảng loạn.
Bởi vì Trần Thúy Hoa đã nói cho cô ta một chuyện.
“Gần đây mẹ không có việc gì làm nên đã âm thầm quan sát Hạ Quân, con biết mẹ phát hiện ra gì không? Bà ta đã gọi điện về Kinh thị sắp xếp người xử lý tài sản, có vài căn nhà đã được sang tên cho Cố Dục Hàn. Linh Linh, nếu con không tính toán sớm, hai người chúng ta thật chẳng khác gì giỏ tre múc nước, công dã tràng!”
Hà Linh Linh cũng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cô ta sờ bụng, thấp giọng nói: “Mẹ, con cũng muốn gom nhiều một chút chứ, nhưng số tiền Cố Viêm Lâm đưa con cũng chỉ có mấy trăm đồng, con còn phải mua thức ăn, nhà họ Cố không ăn đồ tốt không được, ngày nào cũng phải ăn thịt, đường đỏ dầu hạt cải ăn cũng nhiều, số tiền này cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.”