Trong mắt Trần Thúy Hoa lóe lên sự ngoan độc: “Linh Linh, phụ nữ không tàn nhẫn thì địa vị sẽ không vững, hoặc là con thu phục Hạ Quân, hoặc là con làm cho thằng con út nhà họ Cố và đồ đê tiện Hà Loan Loan kia xảy ra chuyện! Nếu không cơ hội của chúng ta sẽ càng ngày càng ít!”
Hà Linh Linh lâm vào trầm tư, bây giờ cô ta mới phát hiện, sở dĩ Hà Loan Loan vẫn luôn không đuổi bọn họ đi thật ra là khiến bọn họ không tiện ra tay.
Hà Loan Loan ngày ngày đều có thể quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, còn có Hạ Quân giám thị, muốn làm chuyện gì đó thật không dễ.
Đặc biệt là Hà Loan Loan hiểu y thuật, nếu bọn họ bỏ thuốc, Hà Loan Loan rất nhanh sẽ phát hiện ra.
Nên làm cái gì bây giờ? Hà Linh Linh càng nghĩ càng cảm thấy nôn nóng.
Bỗng nhiên, trong đầu cô ta lóe lên một ý tưởng!
*
Hai ngày nữa là đoàn trưởng Hạ phải rời khỏi trạm trú quân 701, anh ấy được điều nhiệm đến Nam thị, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại.
Lúc trước Cố Dục Hàn vừa vào quân đội đã là cấp dưới của đoàn trưởng Hạ, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, đoàn trưởng Hạ sắp rời đi, Cố Dục Hàn tính toán tặng anh ấy một ít quà.
Nhưng lại không biết tặng cái gì.
Buổi tối hai vợ chồng triền miên một hồi, Hà Loan Loan thở hồng hộc, nắm đấm nhỏ mạnh mẽ vung vào eo Cố Dục Hàn: “Anh nói chỉ một lần! Anh lại nuốt lời! Lại nuốt lời!”
Làm hại eo cô đau nhất!
Cố Dục Hàn cười để cô tùy ý đánh, tay nhỏ của vợ mềm như bông, càng đánh anh càng vui vẻ.
Hà Loan Loan đánh vài cái lại chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi, tức giận đến mức xoay người nằm thẳng không thèm để ý tới anh.
Cố Dục Hàn ôm lấy cô từ phía sau, vừa hôn vừa dỗ, cuối cùng lại lôi chuyện của đoàn trưởng Hạ ra mới có thể dời sự chú ý của Hà Loan Loan.
“Vợ ngoan, bà xã giỏi, nghĩ giúp anh đi, nên tặng quà gì cho đoàn trưởng Hạ mới tốt? Bọn họ phải tới Nam thị, tặng thứ nặng nề quá sẽ không tiện mang theo, quá quý trọng thì đoàn trưởng Hạ sẽ không nhận, nhưng tình cảm giữa anh và lão Hạ rất tốt, nhất định phải có quà, nếu không lòng anh sẽ khó chịu.”
Hà Loan Loan nhanh chóng nói: “Chúng ta tặng anh ấy một ít thuốc dán được không? Em làm một ít thuốc dán trị phong thấp! Bảo đảm có thể giảm bớt cơn đau của anh ấy! Anh thấy món quà này thế nào?”
Cố Dục Hàn có chút ngoài ý muốn: “Thật sao? Nhưng anh phải nói cho em biết trước, mấy năm nay lão Hạ đã uống không biết bao nhiêu là thuốc đông y, xài không ít thuốc dán, tình trạng của anh ấy có lẽ khá nghiêm trọng, hiện tại đã bất chấp tất cả, thuốc gì cũng không chịu dùng, lúc phát tác cơn đau chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
Nếu Hà Loan Loan có thể làm ra thuốc dán trị phong thấp thật, cô chắc chắn sẽ phát tài.
Bởi vì theo Cố Dục Hàn biết, những lão binh lớn tuổi trong quân đội, mười người là hết năm người bị phong thấp.