Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 118



Cô đã tới cửa hàng này nhiều lần, rất rõ bố cục bên trong, mua đồ xong đã hỏi thẳng: “Ông chủ, tôi có thể dùng cửa sau của cửa hàng không? Như vậy tôi có thể rút ngắn quãng đường một chút.”

Ông chủ hớn hở nói: “Tất nhiên là được rồi!”

Hà Loan Loan cười nói cảm ơn, ôm một bao dược liệu lớn rời đi.

Tại một ngõ nhỏ cách tiệm dược liệu khoảng mười mét.

Hà Linh Linh đang trốn ở đầu ngõ, thỉnh thoảng lại duỗi đầu ra ngoài nhìn, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Hà Loan Loan bị người ta đem đi.

Cũng không biết tại sao mà cô ta chẳng những không chờ được mà lại thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng.

Quá lạnh, nơi nơi đều là tuyết, Hà Linh Linh thấy có gì đó không ổn!

Phần miến kia e rằng đã bị Hà Loan Loan nhân cơ hội tráo đổi!

Nhưng cô ta đã đổi khi nào? Chẳng lẽ đã thừa cơ lúc sự việc rơi tiền xảy ra?

Hoặc là... cọc tiền kia căn bản là do Hà Loan Loan vứt!

Nghĩ vậy, Hà Linh Linh kinh hãi, đỡ tường gian nan đi vào trong ngõ, chỉ đi được mấy bước là đã ngã trước một căn nhà nhỏ trong con ngõ.

Cô ta bỏ rất nhiều thuốc bột vào phần miến kia, bây giờ toàn thân đều vô lực, muốn mở miệng nói chuyện cũng không có sức, âm thanh phát ra đến bản thân cô ta còn không nghe rõ.

Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng nhất chính là trước khi bản thân ngất xỉu, cô ta đã thấy hai người đàn ông xuất hiện ngay trước mặt.

Tiếng cười thô lỗ truyền vào tai.

“Đây người phụ nữ mà các bà các chị đều khen đẹp sao? Em thấy cũng bình thường thôi!”

“Nhưng mà cũng tạm, anh Tài, anh trước đi, em chờ lượt sau! Hơn một tháng không khai trai, hôm nay lão tử phải chơi cho đã ghiền!”

Hà Linh Linh muốn kêu cứu mạng, sự sợ hãi đã chiếm cứ đầu óc cô ta!

Nhưng cô ta lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nhét vào bao tải, bị người ta khiêng đi!

...

Hà Loan Loan đã lên xe ngồi hơn một giờ.

Người trên xe cũng bắt đầu oán giận.

Một người phụ nữ tên Đỗ Tú Chi gấp gáp không nhịn được: “Nhà tôi còn có đứa nhỏ chờ bú sữa đó, sao Hà Linh Linh này còn chưa trở lại vậy? Không phải đã nói từ trước là sẽ về sớm một chút sao?”

Một người khác tên Tôn Mai cũng thở dài: “Đúng vậy, về tối như thế không kịp nấu cơm, trời lạnh mà để đứa nhỏ đói bụng thật không nên mà.”

Thời tiết thật sự quá lạnh, tất cả mọi người đều sốt ruột, mắt thấy trời sắp sập tối, đường rất khó đi!

Tài xế Tiểu Vương cuối cùng cũng không nhịn được, dậm chân nói: “Đi, mọi người cùng đi tìm!”

Thành phố Tây Lâm cũng không phải quá lớn, chỉ cần tìm kiếm một hồi, chắc chắn có thể tìm được.

Nhưng ai ngờ một đám người chạy đôn chạy đáo suốt nửa tiếng đồng hồ mà đến một bóng người cũng không nhìn thấy!

Hà Loan Loan cũng đi tìm cùng mọi người, lúc cô thấy sự kiên nhẫn của mọi người sắp cạn kiệt thì mới mở miệng nói: “Không thì báo nguy đi!”

Cũng chỉ có thể báo nguy, dù sao Hà Linh Linh cũng được xem như là người nhà của bộ đội!

Vì thế, mọi người nhanh chóng chạy tới đồn công an báo nguy.

Nhưng Hà Loan Loan không nghĩ tới vừa vào cửa đã đụng phải một người quen.

Chính là anh trai của Cố Dục Hàn, Cố Viêm Lâm!

Hai ngày nay Cố Viêm Lâm ở Tây Lâm xử lý một số tranh chấp trong chuyện kinh doanh.

Lúc anh ta quay đầu nhìn thấy Hà Loan Loan, lập tức buông điếu thuốc trong tay, tiện đà đứng lên cười nói: “Em dâu?”

Hà Loan Loan mím môi: “Chào anh cả, không tìm thấy Hà Linh Linh, bọn tôi tới đây báo nguy để cảnh sát đi tìm cô ta.”

Biểu cảm của Cố Viêm Lâm bình tĩnh không một gợn sóng: “Không thấy? Vậy nhanh chóng nghĩ cách đi tìm đi chứ.”

Nhưng ngữ điệu của anh ta lại không bộc lộ một chút lo lắng nào!

Hà Loan Loan lại cảm thấy người này vô cùng kỳ quái!

Nhưng điều khiến cô không thoải mái nhất chính là Cố Viêm Lâm lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Cũng may chuyện Hà Linh Linh mất tích là chuyện lớn, đồn công an cũng nhanh chóng huy động người, thân nhân của bộ đội mất tích không phải chuyện nhỏ!

*

Trong một căn nhà nhỏ xập xệ ở ngoại ô Tây Lâm, Trần Thúy Hoa nhỏ giọng kêu: “Lão Hứa! Mau kêu bọn họ đi đi! Một lúc nữa là Linh Linh sẽ đưa người ở đồn công an tới rồi!”

Hứa Thiết Ngưu nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, khẽ quay về phía phòng trong rống giận: “Phát Tài! Cẩu Thặng! Được chưa? Đi được rồi! Hai đứa tụi mày không thể ở lại Tây Lâm!”

Hai người này đều là do ông ta trăm phương ngàn kế đi tìm và Trần Thúy Hoa bỏ ra một đống tiền lớn mới mời về được.

Phát Tài và Cẩu Thặng ở trong phòng kéo quần lên: “Mẹ nó mất hứng! Con đàn bà này đái trong quần... căn bản chẳng làm được gì!”

Hà Linh Linh từ nãy đến giờ vẫn nửa tỉnh nửa mê, cô ta điên cuồng rơi lệ, sợ tới mức tiểu ra quần, nhưng nhờ như vậy mới có thể giữ được trong sạch!

Ai biết anh Tài kia mất hứng, trước khi rời còn tát cho Hà Linh Linh một bạt tai!

Đám người tức tốc rời đi, Trần Thúy Hoa dặn dò Hứa Thiết Ngưu: “Anh cũng đi nhanh đi, đừng để người khác phát hiện ra anh đã tới đây, anh yên tâm, chờ em và Linh Linh sắp xếp xong sẽ gọi điện cho anh, anh tới đây chúng ta sống cùng nhau.”

Hứa Thiết Ngưu và Trần Thúy Hoa đã từng nháo một trận quyết liệt, hiện tại cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Ông ta uy hiếp: “Nếu cô phát tài mà không thèm nhớ tới tôi, cẩn thận tôi cho cô đẹp mặt!”

Trần Thúy Hoa nhanh chóng gật đầu: “Rồi rồi, sẽ không đâu, lão Hứa, em còn nhiều chuyện cần anh giúp mà, mẹ chồng của Linh Linh chẳng phải thứ tốt đẹp gì, em nhất định không cho bà ta có kết cục tốt!”

Hai người nói chuyện một lúc mới tách ra.

Mà lúc này, cảnh sát đã đưa theo Tiểu Vương, Hà Loan Loan và đám người Cố Viêm Lâm tìm được căn nhà kia.

Lúc cửa nhà bị đá văng, cả đám người đều hút một ngụm khí lạnh!

Tôn Mai che miệng hô lên: “Ôi mẹ ơi!”

Mà trên mặt Hà Loan Loan cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng không ngừng run rẩy.

Nếu không phải cô lúc nào cũng cảnh giác thì người phụ nữ bị lột sạch quần áo nằm như xác chết ở chỗ này chính là cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.