Cô ta dùng hết sức lực nói ra mấy lời kia là nghĩ muốn vạch trần bộ mặt thật của Hà Loan Loan, muốn chứng minh Hà Loan Loan làm hại cô ta!
Nhưng trong lúc kích động lại lỡ miệng.
Hạ Quân đanh mặt chất vấn: “Từ lâu tôi đã cảm thấy cô và Trần Thúy Hoa không bình thường! Cô không có điểm gì giống Hà Tú Uyển cả! Ưu điểm của vợ chồng Lý Quốc Chấn, Hà Tú Uyển cô chẳng có lấy một cái nào, nhưng Loan Loan lại có vài phần hình bóng của Tú Uyển. Trần Thúy Hoa kia vừa nhìn đã biết bà ta là kẻ xấu xa, Hà Linh Linh, Trần Thúy Hoa và cô dùng danh nghĩa con gái Hà Tú Uyển bước vào nhà họ Cố, tiêu xài bao nhiêu tiền bạc của tôi? Ăn nhậu chơi bời, ở trong nhà họ Cố, quần áo mới, trang sức mới đã mua cho cô hết bao nhiêu? Cô xứng sao?”
Thậm chí, Hà Linh Linh còn thông dâm với Cố Viêm Lâm! Hoàn toàn phá hủy hôn nhân của Cố Viêm Lâm!
Hà Linh Linh há miệng thở dốc: “Mẹ, con, lúc nãy con nói sai rồi, con là, con...”
Hạ Quân chưa bao giờ muốn ra tay với người khác.
Nhưng bây giờ bà ấy thật sự không nhịn được, tiến lên cho Hà Linh Linh một cái tát!
Hà Linh Linh a một tiếng, bụm mặt thở dốc.
Cố Viêm Lâm nheo lại mắt: “Đủ rồi!”
Anh ta đứng lên: “Mẹ, mặc kệ chuyện thế nào, cô ấy mới gặp chuyện như vậy, có gì đợi mai rồi nói.”
Hà Linh Linh có thể chịu nhục, nhưng người vợ trên danh nghĩa của Cố Viêm Lâm không thể chịu nhục.
Hạ Quân tức giận đến mức từng thớ thịt trên mặt đều run lên: “Viêm Lâm, con không nghe thấy sao? Cô ta giả mạo con gái của Lý Quốc Chấn, tới nhà họ Cố làm thân! Cô ta khiến cuộc sống của nhà họ Cố không lúc nào yên ổn, hiện tại còn khi dễ Loan Loan! Cố Viêm Lâm, phàm là đàn ông thì đều biết không thể giữ người phụ nữ này lại! Mẹ muốn con ly hôn với cô ta!”
Cố Viêm Lâm nhìn bộ dáng giận không thể át của Hạ Quân, cười khẩy: “Mẹ, đến cuối cùng là mẹ không thích cô ấy hay không thích con, cho nên mới không ưa cả cô ấy?”
Hạ Quân trợn to mắt: “Con đang nói cái gì?”
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Cố Viêm Lâm càng thêm dày đặc: “Con nói cái gì thì trong lòng mẹ tự hiểu! Nếu mẹ vẫn một hai thiên vị Cố Dục Hàn thì con nói cho mẹ biết, nhà họ Cố vĩnh viễn không có ngày yên lành!”
Thân thể Hạ Quân lảo đảo, vẫn là Hà Loan Loan kịp thời đỡ bà ấy, nhanh chóng dìu Hạ Quân đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Chuyện của nhà họ Cố không phải cứ dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng, Hà Loan Loan cũng không dò hỏi.
Cô nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt thì thân thể mới khỏe được.”
Hạ Quân hai mắt đẫm lệ bắt lấy tay cô: “Loan Loan, con nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện của Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa là như thế nào?”
Đến hôm nay, Hà Linh Linh đã tự phơi bày tất cả, Hà Loan Loan cũng không hề giấu diếm.
Cô nói hết tiền căn hậu quả, có chút tiếc nuối thở dài: “Lúc trước con có viết thư gửi cho cơ quan của bác Cố ở Kinh thị vì con không biết địa chỉ nhà mẹ, có lẽ bác Cố đã không nhận được bức thư kia.”
Hạ Quân khụt khịt mũi: “Công việc của bác Cố đặc thù, một khi bọn họ bắt đầu làm việc là có thể đóng cửa tận mấy tháng, không gặp được người nào cũng như không biết bất cứ tin tức gì ở bên ngoài. Chỉ có thể nói là trời xui đất khiến, cũng may, cuối cùng con vẫn kết hôn với Dục Hàn.”