Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 122



Hạ Quân kiên nhẫn kể cho Hà Loan Loan nghe rất nhiều chuyện của Hà Tú Uyển, quan hệ ruột thịt quả nhiên có khác, Hà Linh Linh chưa từng hỏi bất kỳ chuyện gì của Hà Tú Uyển.

Hai người ở trong căn phòng ấm áp nói những chuyện liên quan tới Hà Tú Uyển.

Trong một phòng khác, không khí lại lặng ngắt như tờ.

Hà Linh Linh thấp giọng nức nở không ngừng, không nhịn được giải thích: “Thân thể em vẫn còn sạch sẽ... Đám lưu manh còn chưa đắc thủ... Hà Loan Loan hại em...”

Cố Viêm Lâm dụi tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ nhả ra một chữ.

“Ngu.”

Hà Linh Linh sửng sốt, lựa lời nói: “Viêm Lâm, chuyện thân thế em không thể khống chế được, là mẹ em, là bà ấy đã tính sai, không phải cố ý. Anh tin em, em thật sự muốn sống cùng anh thật tốt.”

Nếu Cố Viêm Lâm muốn ly hôn với cô ta, cô ta có chết cũng không đồng ý, cô ta nhất định phải sống c.h.ế.t quấn lấy Cố Viêm Lâm!

Nhưng Cố Viêm Lâm lại chưa mất trí: “Chuyện này chờ Cố Dục Hàn về rồi lại nói.”

Anh ta đang tự hỏi, rốt cuộc Hà Linh Linh có còn giá trị lợi dụng hay không.

Nhà họ Cố, nhà họ Lý, trong tay các bậc cha chú của hai nhà đều nắm giữ một khối tài sản lớn.

Mà người có thể ra tay tàn nhẫn như Hà Linh Linh cũng không nhiều lắm.

Chỉ đáng tiếc, không biết vì sao lại nhảy ra một Hà Loan Loan, Cố Viêm Lâm cụp mắt, anh ta có thể cho Hà Loan Loan một cơ hội.

Hà Loan Loan cùng Hạ Quân nói rất nhiều chuyện, lúc chuẩn bị đi ngủ thì ngoài sân lại có tiếng còi ô tô vang lên.

Hạ Quân vô cùng vui vẻ: “Chắc chắn là Dục Hàn đã trở lại!”

Hà Loan Loan cũng nhanh chóng đi nấu nước ấm, cho thêm đường đỏ, Cố Dục Hàn sải bước tiến vào, cô nhanh chóng đưa sang cho anh.

Người đàn ông này hơn nửa đêm mà phải chạy ra ngoài bận rộn, toàn thân đều là khí lạnh, ngửa đầu uống hết một chén nước đường đỏ thì mới thấy cơ thể ấm áp hơn.

Lúc Hà Loan Loan nhìn thấy anh, thấy anh vẫn bình an thì ánh mắt lại trở nên mềm mại.

Hạ Quân khoác áo rồi hỏi: “Thế nào?”

Trong một căn phòng khác, Hà Linh Linh cùng Cố Viêm Lâm cũng nhanh chóng đi ra.

Cố Dục Hàn quét mắt nhìn bọn họ: “Con phối hợp với cảnh sát thành phố đuổi hơn một trăm dặm mới bắt được nghi phạm.”

Thân thể Hà Linh Linh run lên, ngoài việc bỏ thuốc Hà Loan Loan là cô ta làm ra thì những chuyện khác đều do Trần Thúy Hoa ra tay.

Nhưng Trần Thúy Hoa đã nói với cô ta nếu bị bắt thì cứ sống chết không thừa nhận.

Cố Dục Hàn nheo mắt: “Ba nghi phạm đều đã chết. Ngày mai bên kia sẽ có người đưa Hà Linh Linh đi lấy lời khai.”

Hà Linh Linh trợn to mắt, tim không ngừng nảy lên thình thịch thình thịch.

Hạ Quân tức giận mắng: “Đám súc sinh đó đáng chết!”

Hà Loan Loan lại cảm thấy kinh ngạc, nghi phạm đều đã chết?

Nếu nghi phạm đều đã chết thì chuyện này không còn cách truy cứu nữa.

Đêm đã khuya, lại rất lạnh, mọi người đều đã về phòng an giấc.

Cố Dục Hàn bò vào ổ chăn ôm lấy Hà Loan Loan, nhướng mày nói: “Chuyện này có điểm kỳ lạ, bên chỗ nghi phạm có một người tên Hứa Thiết Ngưu, dấu vết ở hiện trường cho thấy là ba người bọn họ đánh nhau tới chết, nhưng mà tại sao Hứa Thiết Ngưu lại chạy một đoạn đường xa như vậy tới đây để làm chuyện đó? Không phải giữa Trần Thúy Hoa và Hứa Thiết Ngưu từng có một đoạn tình cảm sao? Chuyện này nhất định có liên quan tới Trần Thúy Hoa.”

Anh phải nghĩ biện pháp tống Trần Thúy Hoa vào tù, nếu không Loan Loan thật sự không an toàn.

Hà Loan Loan vùi vào ngực anh, ngửa đầu nhìn anh: “Hà Linh Linh cũng không thoát khỏi liên quan, anh biết không? Nếu hôm nay em không tráo đổi hai bát miến thì người bị lưu manh bắt đi chính là em.”

Ngữ điệu của cô bình tĩnh, kiên quyết phun ra từng chữ: “Em muốn mỗi một lần bọn họ muốn hại em đều bị phản tác dụng, muốn bọn họ vĩnh viễn không được yên ổn, em muốn nhìn bọn họ tự tay đào hố rồi nhảy xuống đó, vạn kiếp bất phục!”

Ngồi tù thì có là gì? Cứ cho là ngồi tù đến mọt gông thì cũng là gió không thổi tới mưa không tạt vào, không lo đói không lo lạnh, đối với Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh mà nói, đây là một loại ngày lành.

Cô muốn hai người kia phải nếm trải tất cả thống khổ mà đời trước cô đã chịu đựng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.