Cố Dục Hàn trực tiếp viết một bức thư gửi đến đơn vị cho cha anh, trần thuật chi tiết chuyện phân gia.
Dù sao thì chuyện nhà này phân gia cũng đã định rồi!
Nếu chỉ có một mình anh, dựa vào chuyện tai nạn xe cộ của anh trai trước kia thì anh cũng không để tâm nhiều như vậy, nhưng hiện tại anh đã có vợ, lại dính dáng đến Hà Linh Linh, không thể giải quyết đơn giản được nữa!
Phân gia cũng là một chuyện tốt, tuy rằng chuyện đó ở thời đại này cũng chẳng phải chuyện nở mày nở mặt gì.
Nhưng Hạ Quân bỗng nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Bà nhận ra từ tận đáy lòng bà đã nghĩ tới chuyện phân gia này từ lâu.
Tuy rằng Cố Viêm Lâm là đứa con do bà nuôi lớn, nhưng tính tình đứa nhỏ này lại thay đổi nghiêng trời lệch đất trong vòng một đêm, bà không thể nào khống chế được, bây giờ phân gia rồi cũng sẽ thanh tịnh hơn.
Chỉ là đôi khi Hạ Quân vẫn cảm thấy khổ sở, vì sao Viêm Lâm lại biến thành như vậy?
Bà ấy rất thương tâm nhưng cuối cùng cũng đã được Hà Loan Loan xoa dịu.
Luyến tiếc việc có thể nhìn thấy Hà Loan Loan mang lại cho người khác nhiều niềm vui, sắp xếp nhà cửa trang nhã ấm áp, còn biết đông y, bình thường cũng làm cho người ta vô cùng thoải mái...
Hạ Quân thật sự luyến tiếc phải rời đi, nhưng bà cũng biết chính mình không đi không được.
Con lớn nói bà bất công, trước kia bà không cảm thấy như thế, nhưng hiện tại không thể không thừa nhận, bà yêu thích Hà Loan Loan nhưng lại không thể ưa nổi Hà Linh Linh!
Buổi tối, Hạ Quân gọi cả Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan tới: “Mẹ dự định đưa hai đứa nhỏ về Kinh thị. Số bất động sản kia cần phải được phân chia trước tết, số tài sản khác trong nhà cũng cần phải kiểm kê một chút, phân gia phải bộ dáng của phân gia, Dục Hàn, Loan Loan, nơi này là...”
Bà còn chưa nói xong thì đã có người chạy tới gõ cửa nhà ầm ầm: “Lão Cố! Lão Cố! Mau mở cửa! Có việc gấp!”