Bao Thải Hồng vào cửa, cười mỉm chi: “Loan Loan, không phải lần trước cô đã kê cho tôi đơn thuốc trị mất ngủ sao? Tôi mang về uống được một thời gian, thấy nó còn giúp da dẻ đẹp hơn nữa. Tôi muốn tới hỏi cô một chút, mặt bị nổi mụn đỏ có thể dùng đông y trị liệu được không?”
Hà Loan Loan rót cho cô ấy một ly nước đường, cười nói: “Đông y chú trọng vào việc điều dưỡng, cô điều dưỡng bên trong tốt thì tất nhiên bên ngoài sẽ không xuất hiện dấu hiệu xấu nào. Còn việc nổi mụn trên mặt, phải trực tiếp nhìn và bắt mạch mới biết được nguyên nhân đến từ đâu, không thể tùy tiện cho thuốc.”
Bao Thải Hồng nhanh chóng nói: “Vậy để tôi về gọi em gái tôi tới đây! Mấy ngày nay em gái tôi đến chỗ này, sau khi tới rồi không biết vì sao mà trên mặt nổi một loạt mụn đỏ, khiến con bé ngượng ngùng không dám ra cửa!”
Cô ấy sốt ruột quay về.
Hà Loan Loan cười, Hạ Quân ở bên cạnh nói: “Con gái lúc nào cũng để ý tới da mặt, Loan Loan con thật lợi hại, còn biết trị bệnh da liễu, nếu mang tay nghề này của con về Kinh thị, mẹ thấy người đến tìm con để chữa bệnh chắc phải xếp hàng dài mấy con phố!”
Người có bản lĩnh như vậy không bao giờ phải lo tới tiền bạc, tùy tiện ra tay là có thể kiếm được một mớ rồi.
Hạ Quân cảm thán trong lòng, chắc Cố Dục Hàn cũng là người như vậy nhỉ?
Từ lúc còn rất nhỏ, Cố Dục Hàn đã rất có thiên phú ở phương diện kinh thương, học toán vô cùng giỏi nên lúc ấy Hạ Quân hy vọng anh có thể ở lại Kinh thị xử lý chuyện làm ăn chứ không phải tham gia quân ngũ.
Nếu là Cố Dục Hàn kế thừa gia sản nhà họ Cố, chắc chắn sẽ làm tốt hơn Cố Viêm Lâm nhiều.
Hạ Quân cân nhắc trong lòng, càng cảm thấy nặng nề hơn.
Hà Loan Loan lấy ra một ít thuốc đông y rồi lại kê đơn thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Bao Thải Hồng đưa em gái Bao Bạch Tuyết của cô ấy tới đây.
Bao Bạch Tuyết người cũng như tên, da dẻ trắng bóc, vô cùng xinh đẹp!
Chỉ tiếc trên gương mặt lúc này đều là những nốt đỏ lấm tấm!
Nhưng lúc này chỗ mụn đó cũng không quan trọng nữa vì Bao Bạch Tuyết đang cắn chặt một, vành mắt đỏ hồng, từng giọt nước mắt trong suốt men theo gò má rơi tí tách!
Bao Thải Hồng kéo em gái, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Hà Loan Loan vội hỏi: “Thế này là sao vậy?”
Bao Bạch Tuyết hung hăng lau nước mắt, quay đầu sang chỗ khác.
Bao Thải Hồng cũng thiếu chút nữa là bật khóc, dáng vẻ nhìn cứ như đã phải chịu khuất nhục rất lớn.
Hạ Quân bước ra xem thử, cũng mở miệng hỏi: “Sao vậy? Lúc nãy mấy cô ra ngoài gặp phải chuyện gì sao? Không phải ở đây đều là người của khu nhà ở này sao?”
Bao Thải Hồng rất tin tưởng Hà Loan Loan, vẫn luôn cảm thấy Hà Loan Loan vừa thông minh vừa xinh đẹp, còn rất thiện lương, vì thế cô ấy cố gắng đè nén cơn phẫn uất, mở miệng nói: “Thật ra em gái tôi tới khu nhà ở này là để tìm đối tượng. Con bé xinh đẹp lại thông minh, nấu ăn cũng rất ngon, chỉ là không được học hành nhiều. Vốn dĩ ngày đầu tiên em gái tôi tới đây, doanh trưởng Dương gặp con bé xong thì cũng đã bàn bạc xong với chồng tôi, anh ta thấy em gái tôi không tệ, cũng có ý định tìm hiểu chính thức. Nhưng ngờ lúc nãy bọn tôi đụng mặt anh ta trên đường, doanh trưởng Dương thấy mấy nốt mụn đỏ trên mặt Bạch Tuyết thì sợ tới mức lui về phía sau một bước...”
Bao Bạch Tuyết cảm thấy rất nhục nhã, ngồi trên ghế quay đầu bụm mặt khóc nức nở!
Bao Thải Hồng là người hiền lành nhưng lúc này cũng đã tức giận đến mức thở hổn hển: “Anh ta không chỉ lui về sau một bước mà còn làm ra vẻ như gặp quỷ nói đồng chí Bao Bạch Tuyết, lúc trước tôi chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng không thấy rõ cô trông như thế nào, bây giờ đã nhìn rõ rồi, tôi quyết định chúng ta đừng nên chậm trễ lẫn nhau thì hơn, chuyện của hai chúng ta xem như thôi đi.”
Hạ Quân cũng tức giận nói: “Đây là loại đàn ông gì vậy! Mù mắt rồi sao?”
Bao Bạch Tuyết khóc hu hu: “Vết mụn đỏ trên mặt tôi rất đôi, còn ngứa nữa, có phải là không chữa được không? Tôi có biết trước kia trong thôn có một vài cô gái cũng bị nổi mụn đỏ trên mặt như thế, làm cách nào cũng không lặn xuống được, tôi không còn mặt mũi ra ngoài gặp người ta...”