Cố Viêm Lâm lại vỗ bả vai bà: “Mẹ, trước đây là bọn con không hiểu chuyện, mong mẹ bao dung, sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ, Linh Linh cũng sẽ thường xuyên tới thăm mẹ. Con sẽ đón hai đứa nhỏ đi, để Linh Linh chăm sóc là được, mẹ ở bên này với em trai một thời gian cũng không sao.”
Trong lòng Hạ Quân bồn chồn nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “Con có thể nghĩ như vậy thì tốt, mẹ từng tuổi này rồi, còn có mong muốn gì nữa đâu? Chỉ muốn hai anh em các con có thể hòa thuận là tốt rồi.”
Huống chi bây giờ cô cũng không cần tốn sức rửa bát, chỉ cần đóng cửa phòng bếp, dùng ý niệm chuyển hết số bát dĩa cần rửa tới chỗ máy rửa bát trong nông trường là được.
Rửa sạch sẽ rồi lại mang ra, cũng không có ai phát hiện.
Nhưng thật ra người trong nhà đều kinh ngạc, Hà Loan Loan rửa chén so với bọn hắn tẩy đến độ sạch sẽ!
Hà Linh Linh cũng không tức giận, cô ta đỡ eo đứng ngoài cửa phòng bếp, đánh giá Hà Loan Loan từ trên xuống dưới.
“Chúng ta từ thôn Đông Phong gả đến nhà họ Cố, bất tri bất giác cũng đã được mấy tháng, thời gian qua thật nhanh. Trong bụng tôi cũng đã có đứa nhỏ, không biết cô khi nào mới có? Hà Loan Loan, cô dám cược không, cược xem đời này ai sống tốt hơn?”
Thật ra trong lòng Hà Linh Linh vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.
Cố Viêm Lâm làm kinh doanh, làm một đơn hàng cũng nhiều hơn tiền lương một năm của Cố Dục Hàn.
Mấy tháng nay cô ta cùng Cố Viêm Lâm ở cái chỗ chim không thèm ị này.
Chờ Cố Viêm Lâm bận rộn xong, bọn họ cùng nhau về Kinh thị, ở biệt thự, cuộc sống có bảo mẫu săn sóc, ngủ trên giường lớn chạm trổ, sàn nhà trải thảm lông dê mềm mại, rau dưa trái cây, các loại thịt cá xa hoa tươi mới, muốn ăn cứ ăn, quần áo cũng phải dùng loại tốt nhất.
Nhưng có Hứa Đồng ở đây, ngày tháng của Hà Loan Loan có thể thoải mái mới là lạ!
Trong lòng Hà Linh Linh gần như đã cười tới phát điên.
Nhưng Hà Loan Loan lại chỉ nhìn bụng cô ta: “Đứa nhỏ này... chậc.”
Cô chỉ nói một câu như vậy rồi không thèm để ý tới Hà Linh Linh nữa.
Nhưng một lời này lại khiến Hà Linh Linh bồn chồn, lập tức đứng thẳng, muốn cười cũng cười không nổi, cô ta muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời thế nào!
Trong lòng lại nghĩ không phải Hà Loan Loan đã biết chuyện của cô ta rồi chứ!
Chuyện kia, ngoại trừ Trần Thúy Hoa, cô ta không nói cho bất kỳ người nào khác!
Hà Linh Linh khẽ cắn môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô ghen ghét tôi, cô không mang thai được lại không muốn người khác có con sao? Hà Loan Loan, hai ta chờ xem, xem sau này ai đẹp mặt!”
Hà Loan Loan cười khanh khách: “Tôi đây chúc cô sớm sinh quý tử.”
Cô ta xoay người rời đi nhưng tâm hoảng ý loạn, nhớ tới cảnh tượng Hà Loan Loan nhìn bụng cô ta “chậc” một tiếng, cô ta rất thấp thỏm!
Không, nhất định không thể nào! Hà Loan Loan tuyệt đối không biết chuyện đứa nhỏ này!
Lúc này, Cố Viêm Lâm đang ở trong phòng nói chuyện với Hạ Quân.
“Mẹ, lúc trước là con sai rồi, dạo này con đã nghĩ cẩn thận, anh em với nhau không nên so đo nhiều như vậy, tài sản trong nhà mẹ muốn cho ai thì cho, con không ham những thứ đó, con nên tự mình nỗ lực. Hiện tại con không cần trong nhà chi tiền cho con nữa, nhưng con muốn nhờ mẹ ký tên một chút, vợ của cục trưởng Cục Lâm nghiệp bên này là bạn học cũ của mẹ, con muốn gửi một phong thư qua đó, xin ông ấy cho con một cơ hội giáp mặt nói chuyện. Con đã viết xong nội dung rồi, mẹ chỉ cần ký tên bên dưới chứng minh con là con trai của Hạ Quân là được.”