Hà Loan Loan nói với đám người còn lại: “Mua đồ nhà ai là tự do của mỗi người. Nhưng mọi người phải có năng lực phân biệt những thứ thuốc như thế này. Những người từng tới đây mua cao của tôi, nếu thật sự có tác dụng, tôi tin rằng trong lòng mọi người đều đánh giá được một hộp cao giá năm đồng có đáng tiền hay không. Nếu sau khi mọi người dùng lại thấy không hiệu quả, có thể tự mình tới đây tìm tôi, tôi sẽ trả tiền lại, hơn nữa sẽ tiếp tục điều trị nứt da miễn phí cho người đó! Trừ cái này ra, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ hành vi quấy rối nào! Nếu không nói chuyện được thì tới đồn công an giải quyết!”
Có người nào dùng cao mà thấy không hiệu quả sao?
Cả trạm trú quân này, không có một người nào!
Bà Từ cũng không dám mở miệng, mụ ta nhìn Cố Dục Hàn, bĩu môi nói thầm: “Tôi đi tìm Hứa Đồng mua! Ai lại coi tiền như rác chứ!”
Trên thực tế, cũng có không ít người giống bà Từ, bắt đầu tin tưởng Hứa Đồng, muốn tìm Hứa Đồng mua cao trị nứt da.
Dù sao Hứa Đồng cũng chỉ bán có hai đồng, Hà Loan Loan bán năm tận năm đồng.
Thậm chí có vài người đặt hàng trước cũng bỏ không mua, nhưng lại khiến cán bộ Lưu của đoàn văn công nhặt được của hời.
“Tốt tốt tốt, bọn họ không cần, vừa lúc đều để cho tôi! Tôi tin tưởng đoàn trưởng Cố, đã từng nghe nói qua đại danh của đoàn trưởng Cố, cũng nghe nói bác sĩ Hà cô có bản lĩnh cứu người, thật không dám giấu diếm, bệnh phong thấp của tôi cũng được cô chữa khỏi! Mấy thứ thuốc thế này thật không thể dùng bừa được!”
Cán bộ Lưu vui mừng mua hết số cao trị nứt da còn thừa lại.
Hà Loan Loan nhẹ nhàng được một chút nhưng vẫn tiếp tục làm ít cao trị nứt da vì vẫn có vài người tin tưởng tới đây mua hàng cho cô.
Hoặc là mua giúp bạn bè, hoặc là mua cho thân thích,
Mà Hứa Đồng bên kia cũng kéo được không ít khách hàng vì bán giá rẻ!
Cao trị nứt da của cô ta có màu sắc, kết cấu và mùi hương giống của Hà Loan Loan như đúc.
Bà Từ trực tiếp tìm Hứa Đồng mua hai mươi hộp!
“Không phải cô bán hai đồng một hộp sao? Là tôi giới thiệu cô cho doanh trưởng Dương, cô bán rẻ cho tôi một chút! Một hộp một đồng! Tôi mua hai mươi hộp, cô tính cho tôi mười lăm đồng đi! Mấy ngày nay chân con dâu tôi bị thương do giá rét, tôi mua về cho nó dùng thử xem sao.”
Hứa Đồng âm thầm trợn trắng mắt nhưng cũng không dám đắc tội bà Từ, chỉ có thể đồng ý.
Dù sao cô ta cũng kiếm lời từ những người khác không ít.
Bà Từ thanh toán tiền, mua hai mươi hộp, bán sang tay cho người ta mười chín hộp, một hộp mười đồng, có thể lời hơn một trăm đồng!
Đây thật là một khoảng tiền phi nghĩa!
Bà Từ thỏa mãn đếm tiền, đưa hộp cao trị nứt da còn lại cho con dâu Tào Quyên sử dụng.
Tào Quyên mang thai tám tháng, cô ấy kết hôn mấy năm, vất vả lắm mới mang thai nên rất cẩn thận.
Vì chân bị thương do trời lạnh khiến Tào Quyên khó chịu không ngủ được, vốn tính dùng cao trị nứt da của Hà Loan Loan nhưng bà Từ lại bảo: “Có đồ rẻ không xài mà cứ muốn xài hàng đắt? Nhà cửa đều bị cô làm lụn bại! Cô biết cách ăn ở một chút được không? Nếu không biết thì chờ sinh con xong rồi cút đi!”
Tào Quyên bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng cao trị nứt da của Hứa Đồng.
Cô ấy không ngờ được khi dùng cao trị nứt da xong, tờ mờ sáng ngày hôm sau, đột nhiên lên cơn đau bụng dữ dội!