Hà Loan Loan giả vờ hùa theo Cố Viêm Lâm, vừa nghe anh ta nói biết tin tức của cha mình, cô vui vẻ mở cửa, chờ mong hỏi: “Thật sao? Anh biết nơi ở của cha tôi hiện tại? Ông ấy không chết thật sao?”
Thấy Hà Loan Loan kích động như vậy, Cố Viêm Lâm nhếch môi cười.
Anh ta biết điểm yếu của Hà Loan Loan là gì.
“Đương nhiên, chỉ là chuyện này liên quan rất lớn, cả Cố Dục Hàn cũng không được biết đâu, nếu không đối sẽ ảnh hưởng tới cha cô. Nếu cô muốn đi tìm ông ấy thì tôi sẽ đưa cô đi một chuyến.”
Cố Viêm Lâm lịch thiệp nhìn cô: “Thì cô cứ nói muốn đi thăm người thân, phải ra ngoài một thời gian là được rồi.”
Chờ tới lúc hai người bọn họ tới nơi khác, Cố Viêm Lâm đã tính toán chỉ cần khiến Hà Loan Loan yêu anh ta tuyệt đối thì mọi chuyện sau này sẽ rất dễ dàng.
Còn làm thế nào để một người phụ nữ yêu mình, Cố Viêm Lâm rất rõ ràng, chỉ cần đối tốt với cô ta vô điều kiện, dỗ dành cô ta, xem cô ta như một đứa trẻ thì người phụ nữ đó chắc chắn sẽ đắm chìm.
Đàn ông không tồn tại cái gọi là yêu hay không yêu, chỉ là anh ta có tình nguyện diễn trò hay không thôi.
Hà Loan Loan lại nghĩ nghĩ, “khẩn thiết” nói: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết bây giờ cha tôi ở nơi nào không? Vì sao nhiều năm như vậy mà ông ấy vẫn không xuất hiện, không chịu tới tìm tôi?”
Cố Viêm Lâm biết nếu không có chứng cứ thì Hà Loan Loan sẽ không tin tưởng hoàn toàn, cho dù Hà Loan Loan có tin ngay thì anh ta cũng sẽ hoài nghi cô đang có ý định chơi mình.
Dù sao Hà Loan Loan cũng là một người thông minh.
Vì thế, Cố Viêm Lâm thở dài một tiếng: “Chuyện này có hơi phức tạp, khó mà nói được, bây giờ cha cô đang ở Hương thị.”
Anh ta dự định sẽ đưa Hà Loan Loan đến Hương thị một chuyến, cho cô mở mang tầm mắt, sau đó lại đi thăm hỏi hai vị thầy thuốc đông y tài giỏi rồi sẽ nói cho cô biết thông tin kia bị nhầm lẫn, Lý Quốc Chấn không ở Hương thị.
Trong thời gian đó, anh ta có thể dỗ cô vui vẻ, còn có thể kéo dài thời gian cho tới ngày Lý Quốc Chấn rời khỏi căn cứ bí mật.
Tuy anh ta biết bây giờ Lý Quốc Chấn đang ở căn cứ bí mật nhưng căn bản không rõ căn cứ này nằm ở nơi nào.
Ai ngờ Hà Loan Loan lại hoài nghi: “Hương thị? Cha tôi tới Hương thị làm gì? Có địa chỉ cụ thể không? Làm sao mà anh biết được? Là ai thông báo?”
Cố Viêm Lâm:...
Anh ta miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Chuyện này tương đối phức tạp, tôi không thể nói quá nhiều, nhưng tóm lại là tôi biết nơi cha cô đang ở.”
Hà Loan Loan cũng nở nụ cười: “Vậy thì anh phải chứng minh là anh thật sự biết chứ nhỉ? Ví dụ như địa chỉ của cha tôi, mấy năm nay ông ấy đã làm gì, hay cha tôi có đặc điểm gì, anh biết những điều đó không?”
Tuy trước đây nhà họ Cố và nhà họ Lý có qua lại nhưng lúc đó Cố Viêm Lâm còn chưa ra đời.
Sau khi anh ta được sinh ra, người lớn hai nhà có tình cờ gặp nhau vài lần nhưng anh ta cũng không tham dự, dựa theo tình huống thông thường, Cố Viêm Lâm sẽ không biết Lý Quốc Chấn trông như thế nào.
Nhưng Cố Viêm Lâm lúc này lại muốn có được sự tin tưởng của Hà Loan Loan nên buột miệng thốt ra: “Trên trán cha cô có một vết sẹo, Loan Loan, tôi cũng xem như là anh trai cô, sao tôi có thể lừa cô chứ?”
Trong khoảnh khắc đó, Hà Loan Loan đã xác nhận được Cố Viêm Lâm chắc chắn có vấn đề!