“Đồng chí Hà Loan Loan, chúng tôi nhận được báo cáo, nói nhà các cô nhận được mấy bức thư không chính đáng! Bởi vì có dính dáng đến thân phận của đồng chí Cố Dục Hàn, bây giờ chúng tôi phải tiến hành điều tra nhà của các cô!”
Hạ Quân vội vàng lạnh giọng chỉ trích: “Con trai tôi cống hiến cho quân đội nhiều như vậy, nó trước giờ vẫn luôn là người chính trực, vì tránh tị hiềm mà còn không dám lui tới với cậu ruột! Sao có thể nhận thư từ không chính đáng? Là ai báo cáo?!”
Vỗn dĩ Hứa Đồng không muốn bại lộ chuyện cô ta là người báo cáo, bởi vì cô ta vẫn mãi chưa tra ra được người tố cáo cô ta lần trước là ai!
Nhưng cô ta lại muốn theo tới đây nhìn xem Hà Loan Loan gặp xui xẻo như thế nào.
Một lý do khác là lần trước người tố cáo cô ta đã đưa ra chứng cứ rõ ràng, nhưng lần này cô ta không có, chỉ có thể tự mình ra mặt!
Nghĩ đến thư kia là do chính tay mình bỏ vào vỏ gối của Hà Loan Loan, Hứa Đồng lớn tiếng nói: “Là tôi báo cáo! Chính mắt tôi nhìn thấy đồng chí Cố Dục Hàn tiếp xúc với người không rõ ràng, nói sẽ đánh cắp tư liệu bí mật gì đó. Địa vị của anh ta cao như vậy, rất dễ dàng đánh cắp quân cơ giao cho kẻ khác! Chuyện thế này thà rằng nghe sai chứ không thể bỏ qua! Tôi chắc chắn thư từ được đặt trong phòng ngủ của Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan! Nếu không soát ra, tôi tình nguyện nhận sự trừng phạt của tổ chức!”
Lục soát không ra sao? Thật là chuyện khôi hài! Cô ta đích thân bỏ vào, sao lại soát không ra?
Nghĩ đến chút nữa phải khiến Hà Loan Loan hoàn toàn mất đi tất cả chỗ dựa, bị người ta dẫm đạp như hạt bụi, oán khí trong lòng Hứa Đồng tiêu tán không ít, cô ta còn có chút kích động!
Nếu không phải Hà Loan Loan thì cô ta đâu bị tước mất bằng cấp ba, đánh mất công việc, bị Trương Chí Đào vứt bỏ, sinh non!
Nếu không phải vì Hà Loan Loan thì sao việc kinh doanh cao nứt da của cô ta lại hỏng mất, tổn thất thảm hại, còn bị người ta đánh!
Nếu không phải tại Hà Loan Loan, sao cô ta lại bị đưa đi điều tra, phải viết kiểm điểm, bị người ta chất vấn phê phán? Phải khom lưng cúi đầu cầu xin Dương Ba?
Những thứ Hà Loan Loan nợ cô ta, đến chết cũng không trả được!
Hạ Quân tức giận đến phát run: “Quân quy đâu! Mấy người nói tra thì tra à! Dục Hàn tốt xấu cũng là đoàn trưởng, mấy người thế này là làm xằng làm bậy! Thừa dịp nó không ở đây, mấy người muốn làm loạn à!”
Nếu Cố Dục Hàn ở đây, những người đó thật sự không dám tới điều tra dễ dàng như vậy.
Nhưng Hà Loan Loan lại bình tĩnh đỡ lấy cánh tay bà ấy: “Mẹ, để bọn họ lục soát, chuyện đã tới nước này, nếu không cho lục soát thì bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta chột dạ! Chỉ có lục soát mới có thể chứng minh chúng ta trong sạch! Nhưng nếu không tra ra được thứ gì, tôi hy vọng tổ chức nghiêm trị người tố cáo! Hơn nữa, tôi mong tổ chức cũng sẽ đến điều tra nhà của người tố cáo!”
Hứa Đồng theo bản năng cảm thấy không có chỗ nào đó không đúng nhưng cô ta lại quá tự phụ.
Dù sao từ lúc cô ta bỏ lá thư vào đó tới giờ cũng chỉ mới một tiếng nên rất tự tin nói: “Vậy thì lục soát!!”
Một đám người lật tung cả nhà họ Cố, Hứa Đồng lại trực tiếp vọt tới chỗ gối đầu của Hà Loan Loan, sờ soạng vỏ gối rồi đưa tay vào trong!
Cô ta hứng khởi kêu lên: “Ở đây!”
Một đám thay đổi sắc mặt, nhanh chóng xông lên!
Hạ Quân vẫn vô cùng tin tưởng con trai bà sẽ không làm ra những chuyện như vậy!
Hứa Đồng vội vàng lấy thư ra: “Hà Loan Loan, cô còn muốn chạy trốn? Cô trốn không thoát đâu!”
Cô ta thành thạo bước lên mở bức thư ra, người của ban Chính trị nhanh chóng xem xét, nhưng vừa thấy nội dung trong đó, tất cả mọi người đều trầm mặc...