Ở một nơi khác, Trần Thúy Hoa đang sống trong một biệt thự kiểu tây cổ điển xa hoa ở Hải thị, bà ta chạy trốn tới nơi này, bịa ra thân phận quả phụ đáng thương tới nhà giáo sư Cao làm bảo mẫu.
Thanh danh và địa vị của giáo sư Cao rất cao, điều kiện kinh tế trong nhà cũng rất tốt, chỉ là con trai con gái đều ở nước ngoài, không tiện chăm sóc ông ấy.
Trần Thúy Hoa tốn rất nhiều tâm tư chăm sóc, khiến giáo sư Cao sáu mươi tuổi vô cùng thoải mái, bất tri bất giác, giáo sư Cao cũng dựa vào bà ta, hai người kém nhau hai mươi tuổi cứ như vậy mà kết hôn!
Tuy rằng giáo sư Cao còn chưa dám nói chuyện này cho họ hàng và con cái nhưng cũng cho Trần Thúy Hoa đủ mặt mũi, Trần Thúy Hoa muốn gọi điện tới quân bộ, giáo sư Cao thật sự đi tìm bạn của con trai mình, chính ủy Lý, gọi điện thoại.
Trong điện thoại, Trần Thúy Hoa rất tự hào: “Linh Linh, con đi nói cho Cố Viêm Lâm, tương lai con có thể giúp đỡ cho nó không ít. Có mẹ ở đây, con sẽ không thua cái đồ đê tiện Hà Loan Loan kia!”
Hà Linh Linh kích động nắm ống nghe: “Mẹ, nhưng Cố Viêm Lâm nói cha Hà Loan Loan vốn dĩ không chết, hơn nữa còn đang làm gì đó rất quan trọng, lúc ông ấy quay về sẽ cho Hà Loan Loan rất nhiều tiền! Trong khoảng thời gian này, mẹ không biết bọn họ ức hiếp con thế nào đâu, con đã bị đuổi ra ngoài, bây giờ chỉ có thể ở trong một cái thôn nát, Cố Viêm Lâm còn muốn vứt bỏ con...”
Cô ta vừa nói vừa rơi nước mắt.
Trần Thúy Hoa nhanh chóng an ủi: “Linh Linh con đừng sợ! Mẹ nói cho con biết, cho dù Lý Quốc Chấn trở lại thì sẽ nhận Hà Loan Loan là con gái ruột sao? Mẹ nghe giáo sư Cao nói ở nước ngoài bây giờ đã phát hiện một kỹ thuật rất tiên tiến, ở Hải thị bên này cũng có, chính là xét nghiệm ADN! Đến lúc đó mẹ nghĩ cách nhờ người hỏi thăm nơi ở của Lý Quốc Chấn, để ông ta và con làm xét nghiệm ADN, chỉ cần động tay động chân một chút là có thể biến con thành con gái của ông ta không phải sao?”
Chỉ cần tìm được Lý Quốc Chấn trước, khiến Hà Linh Linh và Lý Quốc Chấn nhận cha con, sau đó sẽ có rất nhiều cách làm cho Lý Quốc Chấn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử!
Đến lúc đó, e là Hà Loan Loan còn chưa biết đâu, toàn bộ tài sản của Lý Quốc Chấn đều thuộc về Hà Linh Linh!
Nghe đến mấy cái này, Hà Linh Linh cũng kích động: “Mẹ, con nghe lời mẹ!”
Tuy anh ta là người kinh doanh nhưng cũng không chú ý tới mấy chuyện này, đây là lần đầu tiên nghe nói tới chuyện giám định quan hệ cha mẹ con cái.
Hà Linh Linh gật đầu khẳng định: “Nếu không phải sự thật thì làm sao chính ủy Lý lại đích thân tới đây bảo người thả em ra chứ?”
Lúc này Cố Viêm Lâm mới buông lỏng đôi chút, anh ta vuốt tóc Hà Linh Linh: “Em yên tâm, sao anh lại vứt bỏ em được chứ, em còn đang mang thai con của anh mà.”
Hà Linh Linh lập tức mỉm cười, trong lòng cô ta rất rõ ràng, có thể gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền là chuyện không dễ, đặc biệt là cô ta đang mang thai, nếu rời khỏi Cố Viêm Lâm, cô ta đi đâu tìm được một người đàn ông tốt như vậy?
Bên này Hà Linh Linh vô cùng hứng khởi, tràn ngập hy vọng, ở một bên khác, sau khi Hứa Đồng được thả ra thì chỉ cảm thấy đau khổ như bị đọa xuống địa ngục!
Cô ta lảo đảo về nhà nhưng lại bị Dương Ba cho một đấm vào mặt!
“Đồ đê tiện!” Dương Ba vô cùng chán ghét cô ta.
Hứa Đồng đuối lý, bị đánh đến ngã mức ngã nhào xuống đất, hơn nửa ngày vẫn không dậy nổi...
Dương Ba nghiến răng: “Ly hôn! Lần này tôi nhất định phải ly hôn với cô!”
Tuy chuyện lần này, đến cuối cùng Hứa Đồng vẫn không bị người ta moi ra chứng cứ, chính ủy Lý bên kia cũng ra mặt dàn xếp nhưng Dương Ba vẫn bị vạ lây.
Anh ta bị xử phạt, bị ghi chép một lần sai phạm nghiêm trọng!
Đối với một người sĩ diện như Dương Ba, chuyện này thật chẳng khác nào lấy mạng anh ta!
Điều này đồng nghĩa với việc con đường thăng tiến của anh ta sau này xem như không còn nữa.
Hứa Đồng bụm mặt nằm dưới đất, bỗng nhiên điên cuồng cười to: “Dương Ba, ly hôn? Anh dựa vào đâu mà ly hôn với tôi? Tôi nói cho anh biết, anh đã kết hôn với tôi rồi thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện ly hôn! Anh cho là tôi không biết sao, anh mặt ngoài luôn tìm cách hạ bệ Hà Loan Loan, trên thực tế lại yêu thích cô ta đúng không! Anh kẹp cái gì trong sách đó? Đơn thuốc Hà Loan Loan viết ở Trạm Y tế khám! Cô ta tùy tay viết mấy chữ anh đã tiếc không ném đi, anh đoán nếu Cố Dục Hàn biết chuyện này, anh ta sẽ làm gì anh? Nếu người trong khu nhà này biết, người ta sẽ nghĩ thế nào về anh? Hả?”