Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 169



Sáu chiếc túi giữ ấm, bốn gói bánh nén khô, đơn hàng nhanh chóng hoàn thành giao nhận.

Hà Loan Loan thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ cần có cái ăn, có thể giữ ấm, tình huống của Cố Dục Hàn hẳn sẽ không quá nguy hiểm nữa.

Làm xong những chuyện này, cô cũng yên tâm hơn một chút, cuối cùng mới nhắm mắt đi ngủ.

Lúc này Cố Dục Hàn đang nằm dưới nền tuyết cách núi tuyết hai trăm kilomet, bên cạnh còn có ba binh sĩ khác.

Đêm quá lạnh, thức ăn cũng đã được phân chia nhưng lại không ăn nổi, hơn mười tiếng trước, bọn họ đã chiến đấu với kẻ thù, hiện tại mai phục ở đây, chờ ngày mai đối phương đi vòng qua chỗ này sẽ tổ chức phục kích, một mẻ gom trọn kẻ thù!

Tốt nhất là bắt sống tù binh, mang về tiến hành đám phán!

Nhưng ba người lính đi theo rõ ràng sắp chịu không nổi.

Cố Dục Hàn nói bản thân anh không đói bụng nên đã chia hết thức ăn cho bọn họ, nhưng thời tiết ác liệt thế này, anh cũng không phải mình đồng da sắt.

Đêm nay thời tiết đột ngột thay đổi, gió tuyết nổi lên to hơn.

Hiện tại bọn họ muốn về cũng không kịp, chỉ có thể tử thủ, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới mạng người mất!

Tiểu Khâu bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đoàn trưởng Cố! E là Tiểu Bành không chịu được nữa! Cậu ấy quá lạnh!”

Cố Dục Hàn quay đầu nhìn, tuy bản thân anh cũng lạnh nhưng vẫn dứt khoát cởi bỏ áo khoác của mình!

Nước mắt Tiểu Bành lập tức rơi xuống: “Cố... đoàn trưởng Cố... Không, không được...”

Người không được xảy ra chuyện chính là đoàn trưởng Cố! Bởi vì kỹ năng của đoàn trưởng Cố tốt nhất, chỉ cần thủ đến hừng đông là có thể tóm gọn đám súc sinh muốn đánh lén kia!

Nhưng Cố Dục Hàn hoàn toàn không nghe, trực tiếp cởi áo khoác đắp lên người Tiểu Bành, Tiểu Bành khóc lóc dùng hết sức lực muốn đẩy ra...

Cố Dục Hàn quát: “Mặc vào! Đây là mệnh lệnh!”

Hai người khác thấy cảnh tượng này, hai mắt cũng chua xót! Cả hai cũng muốn cởi áo khoác của mình ra!

Nhưng ai ngờ lại có thứ gì đó rơi ra từ áo khoác của Cố Dục Hàn!

Cố Dục Hàn nhanh chóng nhặt lên, lén lút dùng đèn pin quan sát, vừa thấy rõ là thứ gì thì rất vui mừng!

Không biết từ khi nào mà trong túi áo khoác của anh lại xuất hiện mấy chiếc túi giữ nhiệt và bánh nén khô!

Cái này còn phải nói sao, chắc chắn là vợ anh bỏ vào!

Cố Dục Hàn vô cùng vui sướng: “Được rồi, không cần tranh nữa! Có cách rồi! Các cậu mở thứ này ra dán vào áo lót, bánh quy này mỗi người một túi, mau ăn đi!”

Có thức ăn? Còn có đồ giữ ấm?

Bọn họ run rẩy dán túi giữ nhiệt lên người, điều thần kỳ chính là chỉ khoảng mười giây sau, thứ này đã bắt đầu nóng lên, cơ thể bị đông cứng lập tức trở nên mềm mại, bánh nén khô kia lại ngập tràn mùi thơm của ngũ cốc, ăn hết một túi, lại uống thêm một ít nước tuyết, bọn họ cảm thấy bụng như được lấp đầy!

Cố Dục Hàn dán túi giữ nhiệt, ăn bánh nén khô, cầm chặt chiếc túi trong tay, cẩn thận bỏ vào túi áo.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được một cảm giác yên ổn khó hiểu dâng lên trong lòng!

Từ trước đến nay đều là anh gánh vác sinh mệnh của người khác trên vai, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được vợ anh đang bảo vệ anh!

Dựa vào túi giữ nhiệt và bánh nén khô, cả đám người cũng vượt qua được đêm nay, trời tờ mờ sáng, Cố Dục Hàn thuận lợi phục kích được toán quân địch, báng súng sáng choang của anh liên tục lóe sáng, trực tiếp đánh vào bả vai của năm sáu tên địch!

Bốn người lập tức lao ra, bắt sống được sáu tù binh, vô cùng vui vẻ áp giải tù binh trở về!

Mặt trời lên cao, gió tuyết đã ngưng. Cố Dục Hàn mặc áo khoác quân đội đứng trong núi tuyết, bước đi kiên định, bóng dáng cao lớn nguy nga, Tiểu Bành lộ ra vẻ vui mừng, cậu ấy cảm thấy đoàn trưởng Cố thật giống một pho tượng thần uy nghiêm kiên định!

Lần giao chiến này kết thúc bằng việc Cố Dục Hàn bắt được sáu tù binh.

Bị bắt làm tù binh là một chuyện rất mất mặt, nước láng giềng mau chóng phái người tới đàm phán, ký cam kết bảo đảm không gây hấn sinh sự, cũng bồi thường tổn thất, chính thức xin lỗi.

Lần này Cố Dục Hàn đã lập được công lao to lớn!

Mùng một tháng chạp, thời tiết rất tốt, là ngày đính hôn của Bao Bạch Tuyết.

Trưởng ban Triệu trực tiếp tới đại viện, dựa theo tập tục tặng cho nhà Bao Thải Hồng không ít quà cáp.

Bởi vì nhà mẹ đẻ của Bao Bạch Tuyết quá xa nên mọi chuyện đều do chị gái cô ấy đại diện, mọi người đều rất vui vẻ.

Ngày đính hôn thường không mời cơm nhưng mọi người cũng sang xem náo nhiệt, Bao Thải Hồng bưng ra không ít kẹo và hạt dưa tiếp đón mọi người.

Thời này rất hiếm khi thấy kẹo bánh, bình thường khó mà ăn được.

Trong đại viện có không ít người tới góp vui.

Hà Loan Loan làm bà mối tất nhiên cũng đến, hơn nữa giữa trưa còn phải ở lại ăn cơm.

Nhưng cô không ngờ Hứa Đồng cũng có mặt ở đó.

Hứa Đồng còn cố ý tiến đến bên cạnh cô: “Hà Loan Loan, cô biết vì sao Cố Dục Hàn còn chưa về không? Anh ta không về được nữa đâu.”

Hà Loan Loan đang giúp cầm chén đĩa, nghe thấy lời này lặp tức liếc nhìn cô ta: “Nếu cô không biết nói chuyện thì ngậm miệng chó của cô lại đi! Hứa Đồng, có phải cô hạ tiện đến điên rồi không, một ngày không tìm đánh thì thì khó chịu trong lòng à?”

Hứa Đồng hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói thật thì có sao? Tôi có lòng tốt báo tin cho cô, cô còn mắng tôi? Tôi nói cho cô biết, Cố Dục Hàn gặp nguy hiểm, mấy ngày nay không có tin tức gửi về, anh ta không về được nữa. Ai, tôi không so đo chuyện cô mắng tôi, dù sao phải làm quả phụ, tâm tình thật không tốt mà, tôi có thể thông cảm cho cô.”

Hà Loan Loan lười đôi co với cô ta, chỉ bước lên tát một cái thật mạnh vào miệng Hứa Đồng!

Hứa Đồng lập tức kêu lên: “Sao cô lại đánh người chứ! Người đàn bà đanh đá! Đáng đời cô chết chồng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.