Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 170



Hứa Đồng muốn thừa dịp hôm nay nhiều người tới nhà Bao Thải Hồng để nói ra tin tức Cố Dục Hàn xảy ra chuyện, khiến mọi người chê cười Hà Loan Loan, thương hại Hà Loan Loan!

Thật ra lời Hứa Đồng nói cũng khiến lòng Hà Loan Loan chợt lạnh.

Cô lo lắng cho Cố Dục Hàn, khẳng định là Dương Ba đã nhận được tin tức gì đó, nếu không sao Hứa Đồng dám chắc chắn Cố Dục Hàn đã xảy ra chuyện?

Ai ngờ cô vừa tát Hứa Đồng một cái thì bên ngoài đã có vài âm thanh vọng đến.

“Đoàn trưởng Cố! Anh về rồi?”

“Ai nha, vừa lúc hôm nay trưởng ban Triệu được bác sĩ Hà giới thiệu cho Bạch Tuyết đính hôn, anh về thật là trùng hợp!”

“Đoàn trưởng Cố, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”

...

Ở bên ngoài đều là những đồng đội có quan hệ tốt với chồng của Bao Thải Hồng, Tạ Duệ Cường, cũng là đồng đội của Cố Dục Hàn, mọi người lập tức sôi nổi hỏi thăm.

Cố Dục Hàn chỉ nói với bọn họ vài câu đơn giản rồi đi tìm Hà Loan Loan.

Hà Loan Loan phát run trong lòng, vừa quay đầu đã trông thấy anh, hốc mắt có chút chua xót!

Anh vẫn bình an đứng ở đó, trên mặt có một số vết thương nhỏ, tóc cũng dài hơn một ít.

Nhưng anh vẫn tốt, vẫn khỏe mạnh, vẫn sống!

Nếu không phải đang ở nhà Bao Thải Hồng thì cô đã nhào lên ôm chầm lấy anh!

Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được.

Hà Loan Loan đã hoàn toàn quên mất Hứa Đồng.

Cô bước lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh về rồi? Vừa lúc nhờ anh về nhà giúp em lấy mấy cái ghế...”

Ai biết Cố Dục Hàn cũng mở miệng: “Vợ ơi, về nhà tìm giúp anh bình rượu trắng...”

Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu ý đối phương.

Dù sao lúc này không còn gì quan trọng nữa, bọn họ lập tức về nhà.

Hà Loan Loan mím môi cười: “Được rồi, chúng ta cùng nhau về nhà, lấy ghế, lấy rượu trắng.”

Hai người chào hỏi Bao Thải Hồng và Tạ Duệ Cường rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Hứa Đồng đứng tại chỗ, cắn chặt răng!

Rõ ràng Dương Ba nói Cố Dục Hàn đã xảy ra chuyện! Tại sao lại như thế này?

Còn ánh mắt Cố Dục Hàn nhìn Hà Loan Loan khi nãy, cô ta chưa từng nghĩ đến một người đàn ông, đặc biệt là loại người trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt với người khác như Cố Dục Hàn bây giờ lại lộ ra vẻ dịu dàng chết người như vậy!

Trông cứ như không thể kiềm nén được tình yêu của mình.

Hứa Đồng chưa từng được hưởng tư vị được người ta cưng chiều như vậy, trong lòng khó chịu như vừa đánh ngã bình giấm!

Ở một bên khác, Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn cũng đã về tới nhà.

Lúc này Hạ Quân và hai đứa nhỏ còn đang ở nhà Bao Thải Hồng nên bọn họ không hề kiêng kị chạy về phòng ngủ, vừa vào cửa, Hà Loan Loan đã kiễng chân ôm cổ Cố Dục Hàn, Cố Dục Hàn ôm lấy eo cô, vừa cúi đầu cắn môi cô vừa dùng chân sập cửa!

Nụ hôn này vô cùng điên cuồng, hai người như đang liều mạng nhấm nháp hương vị của đối phương, tưởng niệm, lo lắng, sống sót sau tai nạn, khiến bọn họ như muốn bất chấp tất cả hòa vào nhau!

Vạt áo của Hà Loan Loan bị xốc lên.

Cả người cô tê dại, bị anh hôn đến mức không còn sức lực, đôi mắt ướt át, có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.

Cố Dục Hàn còn đưa ra yêu cầu với cô: “Bà xã, gọi ông xã đi.”

Từ lúc đóng cửa anh đã muốn nghe cô gọi như vậy.

Hà Loan Loan cũng keo kiệt bủn xỉn: “Ông xã!”

Lại còn thêm vào một câu ngọt ngào: “Em nhớ anh!”

Một câu này đã kích phát cơn điên cuồng của Cố Dục Hàn, anh trực tiếp áp người lên giường, lúc này đã không rảnh nhớ tới chuyện khác, chỉ muốn nhanh chóng...

Vẫn là Hà Loan Loan ra sức bắt lấy cổ tay anh, ánh mắt ướt áo đầy tủi thân: “Nhưng bây giờ không được, nhà Thải Hồng còn có việc mà, chờ buổi tối, buổi tối được không?”

Cố Dục Hàn nhắm mắt, thở dài nhận mệnh, ngữ điệu nghẹn ngào: “Được, chờ buổi tối!”

Nhưng anh vẫn luyến tiếc, cúi đầu nâng mặt cô lên, hôn vài cái lên cánh môi hồng nhuận!

Bữa cơm trưa này thật sự rất náo nhiệt, Bao Thải Hồng còn sang nhà hàng xóm mượn ghế mượn bàn, tuy chỉ là lễ đính hôn nhưng cũng có không ít người tới phụ giúp góp vui, ước chừng ba bàn!

Vốn dĩ chỉ có một bàn nhưng Cố Dục Hàn bỗng nhiên quay về, có mấy vị liên trưởng dù không có quan hệ thân thiết với Tạ Duệ Cường cũng vội vàng chạy tới, mang theo nào là rượu nào là thịt, nói là tới góp vui, thật ra là đều muốn nghe Cố Dục Hàn kể lại tình huống ở núi tuyết.

Tin tức nội bộ truyền về đều nói Cố Dục Hàn gặp nguy hiểm, thiếu chút nữa đã không về được.

Nhưng Cố Dục Hàn kể sơ lược: “Các anh em nhập ngũ nhiều năm như vậy, có khổ nào mà chưa từng ăn qua? Những anh em hy sinh đến chết còn chưa than thở, những chuyện tôi trải qua có tính là gì.”

Anh nâng chén uống một hơi cạn sạch, gương mặt tuấn lãng vẫn luôn giữ vẻ thờ ơ.

Hà Loan Loan vốn đang giúp Bao Thải Hồng xào rau, vừa quay đầu quan sát thì đã thấy một bàn đàn ông kia, chỉ có người đàn ông của cô là anh tuấn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.