Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 171



Cố Dục Hàn không chỉ có ngũ quan tuấn tú mà khí chất bình thản trên người anh cũng vô cùng hấp dẫn.

Nghĩ tới chuyện hôm nay hai người cùng quay về nhà lấy đồ, anh đè cô lên cánh cửa, Hà Loan Loan không nhịn được đỏ mặt, tim đập nhanh.

Bao Thải Hồng bắt được ánh mắt của Hà Loan Loan, cúi đầu cười khúc khích: “Ai da, đoàn trưởng Cố đã lâu không về nhà, có phải cô nhớ cậu ấy không?”

Đôi tai Hà Loan Loan nóng lên, nhanh chóng nói: “Không có đâu, đàn ông có gì hay để nhớ chứ.”

Bao Thải Hồng gật đầu: “Rồi rồi rồi, không có đâu! Ha ha.”

Bữa cơm này Cố Dục Hàn cũng uống không ít, lúc đi về nhà bước chân đã có hơi loạng choạng, vẫn là Hà Loan Loan dìu anh về.

Mới về đến cửa nhà, Hạ Quân đã nói: “Loan Loan, mau đưa nó về phòng ngủ đi! Uống nhiều như vậy!”

Vừa nhìn là biết Cố Dục Hàn đã say đến mức không biết gì!

Hà Loan Loan đồng ý, ai biết vừa mới đỡ Cố Dục Hàn vào nhà thì đã bị anh ôm vào trong ngực.

“Anh không say, có tin không?”

Hà Loan Loan sửng sốt, nhìn chằm chằm đôi mắt có chút m.ô.n.g lung của anh, lập tức biết anh có ý gì, bèn cúi đầu hôn anh: “Rồi, anh không say.”

Nụ hôn nóng rực rơi lên mặt.

Chăn trên giường rất lớn, Cố Dục Hàn kéo cô vào ổ chăn, quần áo lần lượt bị ném ra ngoài, chăn dúm dó nhìn không ra hình dạng...

Một hồi vui thích, hai người mệt mỏi ôm gối chìm vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, Hà Loan Loan vừa tỉnh lại đã cảm nhận được hai bắp đùi đau xót!

Người đàn ông này uống say lại càng hung mãnh hơn!

Cố Dục Hàn cũng mở mắt, ôm cô nỉ non: “Vợ à, cũng nhờ có túi giữ nhiệt và bánh nén khô em bỏ vào túi áo của anh, nếu không lần này anh thật sự không về được.”

Trong lòng Hà Loan Loan trầm xuống, đau lòng không chịu được, nghe anh tỉ mỉ nói lại tình huống lúc đó, nước mắt cô lại muốn trào ra!

May là cô không tiếc năm ngàn phí vận chuyển, nếu không cô phải thủ tiết mất!

Cùng lúc đó, trong lòng Hà Loan Loan cũng có chút bồn chồn, có nên nói chuyện không gian cho Cố Dục Hàn biết không?

Còn cả chuyện của Cố Viêm Lâm, cô phải sớm nói cho anh biết!

Cô còn đang rối rắm, không chú ý tới Cố Dục Hàn đang an tĩnh nhìn cô.

Thật ra anh cũng là một người nhạy bén, lúc ấy dưới tình huống bị rét lạnh nên không nghĩ nhiều, sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, nếu sáu chiếc túi giữ nhiệt và bốn gói bánh nén khô kia ngay từ đầu đã nằm trong túi áo khoác của anh thì tại sao anh không hề hay biết.

Cho nên mấy chiếc túi giữ nhiệt và bánh nén khô đột nhiên xuất hiện là chuyện như thế nào?

Cố Dục Hàn không phải một người mê tín, bình thường cũng rất tin tưởng Hà Loan Loan, chỉ là hiện tại anh lại cảm giác có rất nhiều chuyện không thích hợp.

Ví dụ anh đã từng hỏi thăm người ở thôn Đông Phong, Hà Loan Loan có biết một ít y thuật nhưng cũng không thần kỳ như hiện tại.

Trước đây cô là người dịu dàng hướng nội, bây giờ lại không thèm nén giận, có thù tất báo!

Tính tình trước sau đối lập lớn như vậy, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc ấy cô lăn từ vách núi xuống, nhìn thần thái cứ như người vừa trải qua chuyện sống chết, sao lại chủ động yêu cầu anh làm chuyện đó...

Cố Dục Hàn rất rõ Hà Loan Loan là người thiện lương, cũng không phải kiểu người bảo thủ, cho nên lúc ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không tưởng tượng được!

Mấy năm nay anh đóng giữ ở biên cương cũng từng gặp phải những chuyện khó hiểu, tuy nhiều người ngoài miệng luôn nói tin vào khoa học nhưng thực tế vẫn niệm a di đà phật.

Nhưng Hà Loan Loan không chủ động nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Nghĩ như vậy, Cố Dục Hàn càng ôm chặt người trong ngực, bây giờ anh rất yêu cô, mặc kệ trên người cô có bí mật gì, anh vẫn nguyện ý bảo vệ cô!

Nhưng Cố Dục Hàn không ngờ người nằm trong ngực lại nhẹ nhàng mở miệng: “Dục Hàn, có một việc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.