Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 183



Sắc mặt Hà Loan Loan trầm xuống, cô biết sự lợi hại của mấy lời đồn.

Đời trước Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm lợi dụng phương pháp bịa đặt này gài không biết bao nhiêu doanh nghiệp.

Đặc biệt là những doanh nghiệp quốc doanh có tên tuổi lâu đời cũng có thể bị những tin đồn này nhẹ nhàng đánh sập.

Ví dụ hãng bột ngọt nổi tiếng nào đó bị người ta tung tin đồn có chứa chất gây ung thư, chỉ ngắn ngủn mấy tháng mà doanh số đã giảm đến chín mươi phần trăm, năm đó thất thoát tới một trăm triệu! Doanh nghiệp tụt dốc không phanh, hàng bán ra không ai nhìn đến không ai mua về, đến cuối cùng thì phá sản.

Một thương hiệu bán mì khô cũng gặp tình trạng như vậy, vì doanh số tăng bạo nên bị đối thủ ganh ghét, bị người ta thêu dệt lời đồn là chiên mì bằng “mỡ người”, trong một đêm mà hàng hóa đã ứ đọng, không một ai tới mua, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ chứng minh lời đồn “mỡ người” này là thật, những xí nghiệp này đều phải trả giá đắt vì những lời đồn vô căn cứ nhưng lại chẳng ai thương hại bọn họ.

Bao nhiêu người vì thế mà phải tự sát, cửa nát nhà tan.

Hà Loan Loan có thể hiểu vì sao trưởng ban Triệu sốt ruột như vậy, nếu tình huống cứ tiếp tục như vậy thì xưởng thuốc sẽ phải tuyên bố phá sản, trưởng xưởng và các lãnh đạo khác sẽ gánh món nợ khổng lồ, người có tố chất tâm lý yếu có thể tìm tới cái chết.

Cô nhanh chóng nói: “Trưởng ban Triệu, chuyện này đừng vội, tôi đi với anh lên thành phố một chuyến!”

Nếu là lời đồn thì cô phải tìm ra gốc rễ của nó, sau đó phải khiến cho đám người đơm đặt này trả giá đắt!

Bịa đặt đơn giản, bác bỏ lại rất khó, nhưng vì sao lại chỉ có phía người bị hại phải chịu khó nhọc?

Cô muốn những kẻ bịa chuyện đó phải trả giá gấp đôi, đồng thời phá vỡ từng tin đồn một!

Chỉ là chuyện này thật không dễ làm, pháp luật bây giờ chưa có quy định rõ ràng để xử lý vấn đề này, cho dù có đi báo án thì cũng khó mà giải quyết được.

Nếu cô chạy tới tòa soạn thì người bên đó chắc chắn không thèm nhìn tới cô.

Hà Loan Loan đang nghĩ cách thì một bóng dàng cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Cố Dục Hàn tan làm về tới nhà.

“Đi đâu vậy?” Đôi mắt anh sâu thẳm, liếc mắt đánh giá trưởng ban Triệu, e là có việc gấp rồi.

Hà Loan Loan vội vàng giải thích: “Xưởng thuốc xảy ra chuyện, em đi xem thử.”

Cố Dục Hàn kéo tay cô: “Anh đi với em!”

Trên người anh vẫn còn mặc áo khoác quân đội màu xanh lục, Hà Loan Loan giật mình, lập tức đồng ý.

Chờ trưởng ban Triệu đưa bọn họ tới cổng xưởng thuốc Trường Ninh thì đã có một đám người tụ tập ở đó, la hét vang trời!

“Bồi thường tiền! Bồi thường tiền!”

“Không bồi thường tiền thì bọn tôi đập xưởng thuốc Trường Ninh! Kẻ lừa đảo! Hại dân chúng!”

“Mọi người vào đi! Đập nát xưởng nhà bọn họ! Vào đi!”

Trưởng xưởng Ngưu khóc lóc thảm thiết cầu xin: “Cầu xin mọi người cho chúng tôi một ít thời gian...”

Người tới thật sự quá nhiều, ít nhất là mấy chục người, đều đang vung tay hô to muốn chạy vào bên trong!

Tim Hà Loan Loan đập thình thịch, đúng lúc này, Cố Dục Hàn nhẹ nhàng đẩy đám người sang một bên rồi nhảy lên bờ tường, anh đứng trên cao, chiếc gậy trong tay lập tức vung vào một chậu nhôm!

Keng! Cố Dục Hàn lại rống lớn: “Tất cả câm miệng lại cho tôi!”

Đây là lần đầu tiên Hà Loan Loan thấy bộ dáng nghiêm túc của Cố Dục Hàn lúc tức giận!

Nhưng không thể không nói, khí chất tàn nhẫn lạnh lùng của anh rất có tác dụng, người làm loạn ở hiện trường dần dần yên tĩnh lại.

Cố Dục Hàn là đoàn trưởng, có kiểu binh lính nào mà chưa thấy qua?

Miễn bàn tới dân chúng bình thường.

Thân hình anh cao lớn uy nghi, khí chất sắc bén nghiêm như một tòa núi tuyết lạnh giá, sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu như hồ băng không thấy đáy, dễ dàng dọa người ta sợ tới mức không dám nói lời nào.

“Làm loạn có thể giải quyết được vấn đề không? Phá xưởng thuốc Trường Ninh thì mấy người được lợi gì?! Con mẹ nó xếp hàng vào hết cho tôi! Có gì muốn nói thì từ từ rồi nói! Dám nói nhảm thêm một câu, lão tử mặc kệ mấy người là ai, mặc kệ là ai thiếu tiền ai, tôi cũng sẽ đánh cho mấy người thừa sống thiếu chết thì thôi! Tất cả mọi người! Tập hợp! Nghiêm!”

Một đám người tới gây chuyện dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng bị người đàn ông như lão hổ này dọa cho sợ hãi, nhanh chóng đi xếp hàng.

Hà Loan Loan thấp giọng nói vài câu với trưởng ban Triệu, hai người nhân cơ hội cầm bút và vở đi tới.

“Chúng tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng nếu tiếp tục như thế thì chỉ là lưỡng bại câu thương, như vậy đi, mọi người vào trong rồi nói, uống ly nước làm ấm cơ thể. Chúng ta đều có chung một mục đích là đảm bảo hàng hóa trong tay mọi người không có vấn đề, đều có thể bán kiếm tiền có đúng không? Mọi người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng! Hôm nay tôi sẽ cho các vị câu trả lời vừa lòng!”

Trưởng xưởng Ngưu lau nước mắt nước mũi: “Đúng đúng! Mọi người vào trong đi, chúng ta tìm một căn phòng mở họp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.