Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 184



Một đám người được trưởng xưởng Ngưu và trưởng ban Triệu hướng dẫn đi vào xưởng, Cố Dục Hàn nhảy khỏi bờ tường, Hà Loan Loan nhanh chóng bước qua, thấp giọng khen: “Lúc nãy anh ngầu quá!”

Mặt mày Cố Dục Hàn vẫn lạnh lùng như trước, thanh âm nhẹ nhàng: “Đa tạ phu nhân khen ngợi. Hôm nay em đi đâu anh theo đó, có yêu cầu gì thì cứ lên tiếng, anh sẽ ra mặt cho em.”

Trong lòng Hà Loan Loan vô cùng sung sướng, mặc dù là chuyện này khó giải quyết nhưng biết có người tin tưởng cô vô điều kiện, ủng hộ cô như thế, cô cảm thấy chuyện này không còn khó khăn nữa!

Chuyện này, cô nhất định phải điều tra rõ ràng!

Trong xưởng, mọi người cũng bắt đầu mở họp.

Trưởng ban Triệu và trưởng xưởng Ngưu cũng không nghĩ ra được cách gì, Hà Loan Loan dứt khoát nói ra toàn bộ những chuyện liên quan tới cao nứt da, sau đó nghiêm túc bảo đảm: “Cao nứt da này tuyệt đối không có vấn đề! Nếu bây giờ các vị muốn trả hàng thì chúng tôi sẽ ghi giấy nợ rồi cho các vị trả hàng! Nhưng một khi đã trả hàng, chờ đến khi tin đồn này được giải quyết thì chúng ta cũng không tiếp tục hợp tác nữa! Tôi có thể đảm bảo trong vòng một tuần, những tin đồn này sẽ được giải quyết thỏa đáng, thị trường sẽ tiếp tục nóng lên!”

Đám thương buôn lại do dự, nhưng không biết vì sao, bọn họ nhìn Hà Loan Loan, lại nhìn trưởng xưởng Ngưu và trưởng ban Triệu, trong lòng cảm thấy lời Hà Loan Loan nói có thể khiến người ta tin phục!

Huống chi người đàn ông vừa tập trung bọn họ lại đang mặc áo khoác quân đội, có vẻ là một người đáng tin!

“Được rồi! Tôi tin tưởng mấy người một lần, nếu một tuần sau mà chưa giải quyết được thì tôi sẽ tới trả hàng!”

“Tôi cũng chờ một tuần!”

...

Một đám người nhanh chóng đồng ý.

Dù sao cũng đã gần tới tết, cho dù không xảy ra chuyện này thì mọi người cũng chỉ lo chuẩn bị ăn tết, không có lòng dạ làm việc, chờ qua năm lại đến xưởng thuốc Trường Ninh đòi câu trả lời là được!

Nhóm lái buôn lập tức rời khỏi xưởng thuốc Trường Ninh, trưởng xưởng Ngưu đổ mồ hôi đầy người: “Đồng chí Hà, cô xem bây giờ phải làm sao? Tôi biết thuốc của cô không có vấn đề gì, nhưng hiện tại...”

Hiện tại nhà xưởng mới đã chuẩn bị xong nhưng lại xảy ra chuyện thế này!

Hà Loan Loan biết chuyện này chủ yếu là nhắm vào cô, xưởng thuốc chỉ là chịu vạ lây.

Cô lập tức nói: “Thật ra người của xưởng thuốc An Khang bên cạnh có đi tìm tôi, yêu cầu nếu tôi nghiên cứu ra sản phẩm tiếp theo thì phải hợp tác với bọn họ, lúc ấy tôi không đồng ý, kết quả không tới mấy ngày đã xảy ra chuyện này. Chuyện này ảnh hưởng lớn tới doanh số của chúng ta, chúng ta chỉ cần truy tra ra người đứng đằng sau bịa đặt lời đồn là ai thì sẽ giải quyết được chuyện này. Đây là tội phỉ báng!”

Nhưng lời đồn kia bị nhiều người tuyên truyền như thế, cũng không thể bắt hết tất cả, cho nên phải bắt được người châm ngòi chuyện này, hung hăng dạy dỗ một trận!

Trưởng xưởng Ngưu vô cùng tức giận: “Tôi và các vị cùng làm, nhất định phải bắt được người đứng sau lưng!”

Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan bắt đầu điều tra các tòa soạn ở Tây Lâm.

Phải tìm được tòa soạn xuất bản bài báo kia thì mới mong truy được ngọn nguồn, đảo ngược tình thế.

Vì bây giờ xuất hiện quá nhiều lời đồn nên các tòa soạn khác cứ không ngừng đưa tin, một đám người bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được tòa soạn đăng tin đầu tiên, chính là nhật báo Tây Lâm!

Chờ bọn họ tới tòa soạn báo Tây Lâm thì đã là buổi chiều.

Hà Loan Loan trực tiếp lấy tờ báo ra: “Về việc sản phẩm cao Khoái Ninh của xưởng thuốc Trường Ninh gây ung thư, quý tòa soạn đã cho đăng tin này lên báo, bài báo này đã khiến xưởng thuốc Trường Ninh tổn thất rất lớn, ảnh hưởng tới danh tiếng của cao trị nứt da, hy vọng mấy người giải thích.”

Vừa lúc, người phụ trách tiếp đãi chính là phóng viên Tiểu Trương, cô ta cười lạnh một tiếng: “Thì ra là mấy người sản xuất cao trị nứt da gây ung thư? Mấy người còn có mặt mũi nói tới sao? Có người nặc danh gửi thông tin tới đây! Nếu mấy người không có vấn đề thì tại sao người ta không nói cao nứt da nhà khác mà lại nói của nhà cô?”

Mấy lời ngụy biện này khiến Hà Loan Loan tức đến bật cười: “Cô làm phóng viên mà không biết đưa tin quan trọng nhất là nhìn vào sự thật sao? Đó là đạo đức tối thiểu của chức nghiệp phóng viên này không phải sao? Tự giác tuân thủ pháp luật, đưa tin tức chân thật, dẫn dắt dư luận đúng hướng, không thể bịa đặt tin tức, không thể bẻ cong khuếch đại sự thật! Thông tin trên tờ báo này, cô nói cho tôi biết câu từ nào là thật? Cô có bằng chứng gì chứng minh sản phẩm này gây ung thư?”

Phóng viên Tiểu Trương không nghĩ tới Hà Loan Loan lại có hiểu biết về báo chí như vậy, cô ta có chút hoảng loạn, nhưng nghĩ vì tin tức này mà doanh số của nhật báo Tây Lâm gần đây tăng mạnh, chủ biên còn khen thưởng cô ta, cô ta tuyệt đối không thể để tin tức này biến thành tin giả!

“Đương nhiên là tôi có chứng cứ! Là một người trong nghề nói cho tôi biết! Cao nứt da của cô khiến một thai phụ bị xuất huyết, suýt nữa là tử vong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.