Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 192



Cố Dục Hàn vững vàng nắm tay cô đi đến chỗ bờ sông.

Dọc theo đường đi, ngữ điệu của anh rất nhẹ nhàng, lại đong đầy sự ấm áp rót vào tai cô: “Anh biết, tuy em có nông trường trong không gian nhưng lại vẫn nguyện ý cùng anh sống ở Tây Lâm hẻo lánh này, nơi này rất khổ cực. Ai cũng nói quân nhân rất cơ cực nhưng quân tẩu lại càng không dễ dàng. Mẹ anh và Chính Chính cùng Phỉ Phỉ ở đây, cũng là nhờ em chăm sóc bọn họ. Anh phải thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không có cách nào ở bên cạnh giúp đỡ em. Anh thường xuyên nghĩ đến nếu em có thể gả cho một người đàn ông có công việc ổn định trong thành phố, mỗi ngày tan làm về nhà đúng giờ, có lẽ như thế thì cuộc sống của em sẽ tốt hơn một chút.”

Nếu như vậy, có lẽ lúc này Hà Loan Loan sẽ không cùng anh đến bờ sông đi dạo nhàm chán thế này, hẳn là cô đã ngồi trong phòng khách ấm áp thoải mái xem truyền hình.

Ở thời đại này, vào ngày mùng một còn có thể đi xem phim điện ảnh, uống cà phê,…

Nhưng Hà Loan Loan nghe thấy những lời này, bước chân cô khựng lại, nương theo ánh trăng sáng ngời quan sát gương mặt tuấn lãng của anh.

“Cho nên nếu được làm lại một lần, anh vẫn sẽ lựa chọn kết hôn với em chứ?”

Cố Dục Hàn mím môi dưới, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh vẫn muốn kết hôn với em, chỉ là anh thấy rất có lỗi có với em.”

Hà Loan Loan kiễng chân hôn anh: “Nhưng đối với em mà nói, có thể gả cho anh đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, có được tất cả những niềm vui mà người khác mong cầu cả đời. Dục Hàn, cuộc sống của em thế nào anh cũng biết, hạnh phúc của em chỉ bắt đầu từ thời khắc gặp được anh. Em nguyện ý theo anh cả đời, anh ở Tây Lâm thì em ở Tây Lâm, nếu anh muốn về Kinh thị thì em cũng sẽ theo anh về Kinh Thị. Em chỉ hy vọng đời này hai ta có thể bình an tới già, cơm nước không cần quá cầu kỳ, đủ ăn là được. Lúc anh ra ngoài làm nhiệm vụ, em sẽ ở nhà chờ anh, chỉ cần... anh bình an quay về.”

Nói đến cái này, vành mắt của Hà Loan Loan có chút nóng lên.

Cô biết quân nhân là một chức nghiệp hung hiểm, cô chỉ hy vọng anh có thể mãi mãi bình an.

Cố Dục Hàn thấy chóp mũi chua xót, bình thường anh là một người hiếm khi xúc động, dù là tình huống sến sẩm tới đâu, anh vẫn giữ vẻ thờ ơ.

Nhưng ngay lúc này, lồng n.g.ự.c của anh đều là sự cảm động, khiến anh không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Anh nâng mặt Hà Loan Loan: “Anh biết rồi, bà xã, anh sẽ nỗ lực sống sót và sống thật tốt. Đây là cái tết đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau, em nhắm mắt lại chờ một chút.”

Hà Loan Loan nghe lời nhắm mắt lại, còn dùng tay bịt kín, khóe môi lộ ra ý cười.

Cô không biết Cố Dục Hàn chuẩn bị quà gì, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong!

Cũng chỉ nửa phút sau, một âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên giữa không trung, Hà Loan Loan mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại!

Người đàn ông đi tới ôm lấy bả vai cô, hai người cùng nhau nhìn từng đợt pháo hoa xinh đẹp nổ vang trong không trung!

Chíu, đùng!

Pháo hoa lỗng lẫy hòa cùng ánh sao trời, lãng mạn đến mức khiến người ta không biết nói gì!

Từng đóa từng đóa, đùng đùng đùng!

Đôi mắt Hà Loan Loan bỗng nhiên ướt át, lúc cô còn ở thôn Đông Phong, mỗi lần đến tết thì người trong thôn cũng có một ít pháo về đốt, nhưng chưa từng có người nào mua pháo hoa.

Huống chi, đây là pháo hoa Cố Dục Hàn cố ý bắn cho cô xem?

Cố Dục Hàn cúi đầu, mỉm cười nhìn cô: “Vợ à, đẹp không?”

Hà Loan Loan nói không nên lời, cổ họng như bị một tầng bông dày chặn lại, đây là đêm giao thừa đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau, lại khó quên đến như vậy!

Cô câu lấy cổ anh, ở giây phút pháo hoa bay vút lên trời cao, hôn anh một cái!

Đời này, cô muốn mỗi lần tới đêm giao thừa, anh đều sẽ nhớ tới nụ hôn của bọn họ dưới trời pháo hoa.

Mà Cố Dục Hàn cũng nhanh chóng siết chặt eo cô, cạy răng, khiến nụ hôn sâu này càng thêm nồng nhiệt!

Trận pháo hoa này kinh động tất cả mọi người ở khu đại viện.

Tất cả đều kinh ngạc chạy ra xem.

“A pháo hoa pháo hoa! Nhị Ni mau xem pháo hoa!”

“Ôi mẹ ơi, ai đang bắn pháo hoa vậy? Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tôi thấy pháo hoa đó!”

“Thật xinh đẹp! Là màu đỏ! A a a lại một đóa nữa kìa, màu vàng!”

Hứa Đồng nằm trên giường cả ngày, cũng khóc cả một ngày.

Cô ta bị Dương Ba đánh, lại phải chịu lạnh viết thư xin lỗi rồi còn phải vào thành phố phát thư, bận rộn suốt mấy ngày, tay chân mặt mũi đều bị nứt da, bụng cũng thường xuyên phát đau, hai chân nặng như rót chì! Muốn tự mình nấu một ấm nước để uống cũng không được!

Lại nói tới Dương Ba sau cái hôm đánh cô ta đã biệt tăm, mấy ngày rồi không về nhà.

Hứa Đồng nghĩ đến hôm nay là giao thừa, đừng nói tới cơm tất niên và sủi cảo, chỉ là một bữa cơm bình thường mà cô ta còn không có để ăn!

Cô ta tủi thân rơi lệ, lúc nghe được tiếng pháo hoa cũng gian nan xốc rèm quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.