Ai ngờ đại sư Thương Tế lại buông lỏng tay, đôi mắt lóe lên ánh sáng nhìn về phía Hà Loan Loan: “Cô lại có thể nhìn ra được bệnh của người này sao?”
Đến cả ông ấy cũng phải xem mạch rất cẩn thận mới phát hiện ra mạch tượng của Hoàng Vũ Vi không bình thường!
Hà Loan Loan nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Tứ ngôn mạch yếu trong <Ma;̣ch lý cầu chân> từng nhắc tới điều này, nếu mạch tượng có bị phù...”
Cô đĩnh đạc nói, nét mặt của đại sư Thương Tế dần dần lộ ra ý cười.
Mà trong mắt những người khác đều là vẻ mất mát.
Trước mắt chỉ có Hà Loan Loan bắt mạch nhìn ra bệnh trạng của Hoàng Vũ Vi, điều này chứng minh bọn họ đã thua!
Cũng may đại sư Thương Tế vẫn cho mọi người cơ hội: “Vị đồng chí nữ này nói rất hay, nhưng chỉ bằng biểu hiện xem bệnh thế này cũng không đủ để tôi quyết định cho người nào theo tôi học đông y, tôi không nhận người có tư chất bình thường, chỉ lãng phí thời gian. Dù sao tôi cũng đã từng tuổi này, không còn nhiều thời gian dạy dỗ người mới. Vì thế các vị ở đây nói thử xem, mọi người đã từng học đông y với ai? Từng đọc những quyển sách nào liên quan tới đông y?”
Mọi người bắt đầu tranh nhau nói.
“Tôi đã đọc Thương hàn luận>!”
“Tôi cũng đã đọc Thương hàn luận, Kim quỹ yếu lược... tổng cộng đã đọc được sáu quyển.”
“Đại sư Thương Tế, tôi cho rằng 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》 là sách cổ có giá trị nhất, hôm nay tôi còn mang theo một quyển sổ ghi chép do tôi tự biên soạn, mời ngài xem qua!”
...
Người tới nơi này chắc chắn đều có hiểu biết và từng nghiên cứu đông y.
Mà tâm tình của Hoàng Vũ Vi cũng tốt hơn một chút, cô ta lấy ra một cái rương nhỏ, trực tiếp mở ra, bên trong là ba mươi mấy quyển sách y học!
Cô ta dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Đại sư Thương Tế, nhà tôi có tổng cộng hai ngàn quyển sách đông y từ cổ chí kim, đây là một số bản đơn lẻ tôi sưu tầm được, đã số sách y học cổ truyền tôi đều đọc qua, Trương Trọng Cảnh, Hoa Đà, Đổng Phụng,… tôi đều có nghiên cứu về những thần y trứ danh này. Nếu ngài cần bất cứ sách vở hay dược liệu nào, tôi đều có thể giúp ngài tìm được.”
Cô ta vừa nói xong thì tất cả đều chết lặng!
Mà Hà Loan Loan cũng rất kinh ngạc, lúc ở bên ngoài cô đã nghe người ta bàn tán gia thế của Hoàng Vũ Vi rất tốt, nhưng lúc này mới chân chính thấy được đại tiểu thư nhà giàu là thế nào, rõ ràng là được sinh ra ở vạch đích!
Điều kiện của nhà Hoàng Vũ Vi như vậy, ai dám so?
Hà Loan Loan cũng từng đọc rất nhiều sách, chỉ cần cô có thời gian là lại vào biệt thự trong nông trường đọc sách liên quan tới đông y.
Nhưng bởi vì phải bỏ tiền mua nên số sách Hà Loan Loan mua về cũng không nhiều.
Cô cũng chỉ quen thuộc với một số quyển kinh điển như Hoàng đế nội kinh, Thiên kim phương, những sách đều chỉ xem đại khái, không có nghiên cứu chuyên sâu.
Hà Loan Loan hơi buồn rầu, nghiêm túc nói: “Đại sư, tôi không đọc nhiều sách lắm, thích đọc nhất là <Thiên kim phương>, tôi không nhớ mình đã đọc mấy lần, chỉ là tôi nhớ rất rõ từng trang trong đó viết cái gì.”