Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 222



Chính ủy Từ đã tới chỗ tổ chức cuộc họp, sợ có sai sót nên lại nghĩ cách đi tìm một người biết tiếng Anh nhờ kiểm tra giúp mớ tài liệu này.

Đối phương nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Lão Từ, anh lại còn tìm tận hai người phiên dịch sao? Trình độ của người đâu tiên thật sự không ổn, đây là phiên dịch à? Người này từng học cấp ba chưa? Nhưng người thứ hai lại rất ưu tú, ngữ pháp khó như vậy mà cũng có thể phiên dịch chính xác, đúng là nhân tài! Chữ viết cũng đẹp.”

Chính ủy Từ đổ mồ hôi lạnh, cười nói: “Cậu biết người thứ hai này là ai không? Là vợ lão Cố.”

Đối phương sáng mắt lên: “Ai da! Thật sao? Cố Dục Hàn này ít nói như vậy nhưng ánh mắt lại quá độc! Nhưng cậu ấy cũng xứng đáng có được một người vợ tốt như thế, anh biết lần này cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ gì không? Một tiếng trước tôi nhận được điện thoại, bên Vân thị cũng rất tán thưởng cậu ấy, lần này mở họp chắc là để thương lượng xem nên khen thưởng cậu ấy như thế nào...”

Hai người vừa cười vừa đi về phía trước, miệng không ngừng tán dương hai vợ chồng Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan.

Mà lúc này, Hà Loan Loan đang cùng vợ chính ủy, Vương Lâm, uống cà phê.

Cố Dục Hàn lại đang ở mới tới nhà ga gần núi Hoa Vân.

Dù trước giờ Cố Dục Hàn là người theo thuyết vô thần nhưng mọi chuyện xảy ra đã nằm ngoài nhận thức thông thường của anh.

Hà Loan Loan đã dùng hiện thực khiến anh tin tưởng.

Nghe nói trên núi Hoa Vân này có một ngôi chùa rất linh thiêng, Cố Dục Hàn đặc biệt tới viếng thăm.

Anh đi bộ lên ngôi chùa nằm trên đỉnh núi, miệng vết thương trên bụng đau âm ỉ, nhưng Cố Dục Hàn từ trước đến nay không sợ đau, nhịn xuống, sắc mặt bình tĩnh.

Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi thanh u yên tĩnh, phương trượng tự mình tiếp đãi Cố Dục Hàn.

Ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra Cố Dục Hàn không phải người thường, trong lòng cũng có chút kính nể, cười ha hả đưa Cố Dục Hàn đi tham quan ngôi chùa.

Cố Dục Hàn hàn huyên với ông ấy vài câu rồi hỏi: “Đại sư, ngài có từng nghe nói tới chuyện linh hồn tách rời thân thể chưa? Hoặc là người nào đó có thể sống lại?”

Vẻ mặt Viên Tuệ hiền từ, cười ha hả: “A di đà phật, lão nạp chưa từng nghe nói. Chỉ là nhất niệm tịnh tâm thị đạo trường, thắng tạo hoành sa thất bảo tháp, bảo tháp tất cánh toái vi trần, nhất niệm tịnh tâm thành chính giác. Nhân sinh trên đời, không thẹn với lòng là được. Thiện ác chung quy sẽ có nghiệp quả, thí chủ, thí chủ đã hiểu chưa?”

nhất niệm tịnh tâm thị đạo trường thắng tạo hoành sa thất bảo tháp bảo tháp tất cánh toái vi trần nhất niệm tịnh tâm thành chính giác

Cố Dục Hàn đương nhiên không hiểu.

Nhưng anh lại nhíu mày, vẫn thỉnh cầu nói: “Mong đại sư giải thích một chút, thật ra là đã có những chuyện kỳ dị xuất hiện trong cuộc sống của tôi nên tôi mới muốn tìm kiếm một đáp án.”

Viên Tuệ lại nở nụ cười: “Thật ra cũng không có gì là khó giải thích, đến từ nơi nào thì đi từ nơi đó, lần này thí chủ lên núi là vì muốn đi tới chỗ cần đi, thí chủ, đời người có duyên phận, đã có kiếp này thì cứ trân trọng là được.”

Thấy đại sư không chịu nói rõ ràng, Cố Dục Hàn cũng không còn cách nào, có lẽ người xuất gia này cũng có điều khó xử.

Anh chỉ có thể quỳ gối trước Đức Phật dâng hương, sau đó lại thỉnh cầu Viên Tuệ: “Đại sư, vậy tôi không hỏi những chuyện đó nữa, tôi muốn hỏi đại sư có cách nào để xin một lá bùa hộ mệnh không, tôi muốn cầu cho vợ mình một lá bùa hộ mệnh.”

Ai cũng không biết tuy ngoài mặt quan hệ của cô và anh luôn rất tốt đẹp nhưng cứ đến đêm khuya là anh lại sợ hãi, sợ cô bỗng nhiên biến mất.

Sợ cuộc sống sau khi kết hôn chỉ là một giấc mộng đẹp.

Nào biết Viên Tuệ lại chọc thủng anh: “Quanh thân thí chủ đều là huyết quang, tùy tiện cầu bùa sẽ khiến bản thân dễ bị ốm đau.”

Cố Dục Hàn kiên định nói: “Không sao, chỉ cần có thể bảo vệ cô ấy bình an là được.”

Anh quanh năm suốt tháng đều bận rộn, cơ hội tới những ngôi chùa nổi tiếng thế này cũng không nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.