Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 225



Vành mắt Hà Loan Loan ửng đỏ, im lặng một hồi lâu rồi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em cũng yêu anh! Nhưng anh phải biết bảo vệ bản thân!”

Hai người lăn lộn một hồi, lúc nằm xuống lần nữa đã là hai giờ sáng.

Hà Loan Loan đang nghĩ Cố Dục Hàn bị thương nên không thể lộn xộn, vết thương nằm bên phải bụng đó!

Nhưng ai ngờ người đàn ông này càng ngày càng vô sỉ, anh dán vào tai cô thở một hơi: “Bà xã, bà xã.”

“Ừ, ừ, làm sao vậy? Miệng vết thương đau sao?”

Bàn tay to của người đàn ông trượt theo eo cô: “Vợ ơi, anh đói bụng.”

“Hửm, đói bụng sao? Anh vừa mới ăn một bát mì lớn, một cái đĩa thịt heo, một tô canh trứng gà, không thể ăn tiếp, dạ dày không chịu nổi.”

“Bà xã ơi, chỗ khác đói...” Ngữ điệu ái muội đầy quyến rũ.

Hà Loan Loan hoảng loạn, thấp giọng cảnh cáo: “Cố Dục Hàn! Anh bị thương! Không được làm bậy!”

Nhưng anh lại ghé vào tai cô, không biết xấu hổ hỏi một câu: “Em ngồi lên, được không?”

...

Hà Loan Loan cảm thấy, Cố Dục Hàn nhất định là điên rồi, cũng lây bệnh cho cô, khiến cô cũng điên rồi!

Sau hai ngày bị đau eo, cô vẫn đinh ninh như vậy!

Cũng may cô đã cáo trạng với Hạ Quân, nói Cố Dục Hàn bị thương còn không chịu thành thật nằm yên, Hạ Quân gấp đến độ phê bình Cố Dục Hàn một trận.

Ai biết Cố Dục Hàn lại ra vẻ vô tội: “Anh chỉ nằm thôi.”

Anh không nhúc nhích, để vợ anh động...

Hà Loan Loan cảm thấy bất đắc dĩ, sao trước đây cô không phát hiện ra Cố Dục Hàn cũng lúc mặt dày như vậy?

Cũng may dưới sự kháng nghị nghiêm khắc của cô, Cố Dục Hàn vẫn ngoan ngoãn được hai ngày.

Mà bên chỗ chính ủy Từ cũng muốn mời mọi người cùng tới ăn cơm.

Đó là truyền thống ở đây, chính là mỗi lần có người lập công thì đơn vị sẽ tổ chức một buổi liên hoan náo nhiệt.

Nhà chính ủy Từ phụ trách nhưng mọi người cũng không để một mình nhà anh ấy gánh vác, dù sao buổi liên hoan này cũng tiêu tốn không ít tiền.

Mỗi gia đình đều mang tới một món ăn, nhà chính ủy Từ cũng chuẩn bị thêm vài món, đồ ăn xem như đủ đầy.

Hà Loan Loan mang tới món cá nấu ớt thơm ngào ngạt, vừa nhìn là đã biết rất bắt cơm, thịt cá trắng như tuyết nằm trong nước dùng đỏ sậm, rất kích thích vị giác!

Nhưng bởi vì Cố Dục Hàn bị thương nên không thể ăn cay, cô còn làm riêng một phần cá không cay cho anh, vừa thơm vừa ngon khiến ai cũng phải ngợi khen.

Lần này Hứa Đồng cùng Dương Ba cũng đi, về phương diện nấu nướng, Hứa Đồng đúng là thua kém Hà Loan Loan, cô ta lại cảm thấy không sao, âm thầm nói với người khác: “Mấy hôm trước tôi giúp chính ủy Từ phiên dịch văn kiện, tốn cả một đêm, còn bị đau bụng, nằm vài ngày không nấu nướng gì được. Món cá kia của Hà Loan Loan thật ra không khó làm, chỉ cần có tay là làm được.”

Mấy vị quân tẩu bên cạnh qua loa vài câu, trong lòng đều đã cười sắp chết, nhưng đồng thời cũng rất hâm mộ: “Cô giúp chính ủy Từ phiên dịch văn kiện? Cô thật lợi hại!”

Trong mắt Hứa Đồng ngập tràn kiêu ngạo: “Cũng thường thôi, chỉ là tiếng Anh thôi mà, chỉ cần học tập là biết.”

Ánh mắt cô ta không nhịn được nhìn về phía chính ủy Từ, nhưng ai ngờ từ đầu tới đuôi chính ủy Từ vẫn không thèm nhìn cô ta, lại còn nâng chén kính rượu Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan.

“Dục Hàn! Chúng ta đều là người quen, cũng không cần nói lời khách sáo, lần này cậu thật khiến tôi nở mày nở mặt! Quá ngầu! Còn nữa, cậu biết không, vợ cậu cũng giúp tôi một chuyện lớn! Mấy hôm trước tôi lên chỗ cấp trên mở họp, văn kiện tiếng Anh kia là cô ấy giúp tôi phiên dịch!”

Chiếc đũa trong tay Hứa Đồng lạch cạch rơi xuống, cô ta kinh ngạc nhìn chính ủy Từ.

Có còn lẽ trời không? Những người này có cần thể diện nữa không?!! Đó là do cô ta phiên dịch mà!

Chính ủy Từ khen ngợi Hà Loan Loan một hồi, Hứa Đồng lại giận run người, không nhịn được đứng lên chất vấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.