Hai người xa nhau đã lâu, tiểu biệt thắng tân hôn, chỉ muốn quấn lấy nhau.
Mấy ngày này Cố Dục Hàn được nghỉ không cần đi làm nên cùng Hà Loan Loan đi dạo quanh khu đất trống ngoài đại viện.
Tây Lâm đất rộng người thưa, bây giờ đã là mùa xuân, mặt đất tràn ngập cỏ xanh, hoa dại, nắng chói chang, bầu trời là một mảng xanh bao la, trong gió còn mang theo hương thơm của hoa cỏ khiến người ta vô cùng vui vẻ thoải mái.
Đi chưa được bao xa thì bọn họ đã nhìn thấy một con suối nhỏ trong veo chảy róc rách.
Hà Loan Loan tìm can đựng cá trong không gian, hai người ngồi bên dòng suối vui vẻ câu cá.
Cố Dục Hàn mới đầu còn có chút không thích ứng, trước kia anh nghe người ta nói tới chuyện hẹn hò thì còn cảm thấy khó hiểu, nam nữ chỉ cần thấy thích hợp thì cứ kết hôn, sống thật tốt là được, sao còn phải ra ngoài dạo chơi lung tung?
Cô bận rộn một hồi, vừa quay lại thì cảm giác có gì đó nằm trên đầu mình, có chút ngẩn ngơ: “Ai, cái gì?”
Cố Dục Hàn nhìn chiếc mũ rơm được anh bện từ hoa cỏ nằm trên mái tóc đen nhánh của cô khiến cô càng trở nên xinh đẹp quyến rũ, hầu kết không nhịn được trượt lên trượt xuống.
Từ lúc cô sinh ra, không ngờ đời người cũng có lúc hân hoan như vậy!
*
Lúc này, tỉnh thành tỉnh Hà Đông, Trần Thúy Hoa chạy đến căn nhà cũ của nhà họ Lý.
Bà ta gõ mở cửa, cười tủm tỉm nhìn hộ gia đình trong nhà.
“Chào mọi người, tôi là người từng sống ở đây, có một số việc muốn nhờ mọi người.”
Trần Thúy Hoa ăn mặc rất chỉnh tề, cặp vợ chồng kia quan sát một hồi rồi cũng cho bà ta vào nhà.
Vừa vào trong, Trần Thúy Hoa đã đặt mấy thứ bánh kẹo trái cây lên bàng: “Đây là một chút tấm lòng, trước kia em gái và em rể tôi ở đây, một người tên Lý Quốc Chấn, một người là Hà Tú Uyển, sau đó Lý Quốc Chấn lại biến mất, Tú Uyển khó sinh mà chết, mấy năm nay tôi nuôi nấng con gái của Tú Uyển cũng rất gian nan, đây là địa chỉ của chúng tôi ở Thượng Hải, nếu ngày nào đó Lý Quốc Chấn tới hỏi thăm nơi ở của con gái, có thể phiền mọi người đưa địa chỉ này cho cậu ấy không?”
Thấy hai vợ chồng có chút do dự, Trần Thúy Hoa lấy ra năm mươi đồng: “Cái này xem như tiền trà nước cho mọi người, được không?”
Số tiền này tương đương tiền lương một tháng của đa số người tỉnh Hà Đông này.
Trần Thúy Hoa suy đoán hai người bọn họ thế nào cũng đồng ý đúng không?
Chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi nói: “Tôi còn có việc, Tĩnh Vân, em tiếp khách nhé.”
Người phụ nữ tên Tĩnh Vân cười nói: “Ừ, cha bọn nhỏ, anh cứ đi đi.”
Sau đó lại quay sang hỏi: “Chị à, thấy chị ăn mặc trang điểm tươm tất như vậy, lúc tôi còn nhỏ cũng từng gặp dì Hà, trước giờ con gái của dì ấy vẫn sống với chị sao?”
Vì để đối phương tin tưởng, Trần Thúy Hoa chỉ có thể mài rách môi giải thích một hồi.
Mãi đến khi cô chủ nhà gật đầu: “Được, tôi biết rồi, nếu chú Lý trở về thì chúng tôi sẽ đưa địa chỉ ở Hải thị cho chú ấy.”