Bà ta cho rằng chỉ cần bỏ ra một ít tiền là có thể thu xếp chuyện này! Dù sao căn nhà này cũng đã rất cũ, người ở đây cũng không phải kẻ có tiền.
Nhưng ai ngờ đôi vợ chồng này lại báo cảnh sát!
Thật ra kỹ thuật diễn của Trần Thúy Hoa không tệ, nếu không phải vì Cố Dục Hàn đã từng nhờ người chào hỏi người ở đây trước thì e là hai vợ chồng Tĩnh Vân đã tin tưởng Trần Thúy Hoa.
Đáng tiếc... chỉ là không có đáng tiếc.
Trần Thúy Hoa giải thích thế nào cũng không tránh được việc bị giải đi!
Phải biết rằng cho dù không phạm tội nhưng chỉ cần có điều khả nghi thì vẫn sẽ bị đưa đi thẩm vấn.
Huống chi Cố Dục Hàn đã đánh tiếng trước, vụ bắt cóc Hà Linh Linh khi xưa, Trần Thúy Hoa bị tình nghi có liên quan!
Tới đồn công an không thể tắm không thể rửa mặt, chỉ cần có thể ăn no là đã tốt lắm rồi.
Trần Thúy Hoa nước mắt nước mũi giàn dụa vờ đáng thương, đáng tiếc lại vô dụng.
Ba ngày thẩm vấn, gần như mười tám đời tổ tông của Trần Thúy Hoa đều bị hỏi ra hết, cũng may bà ta cắn răng kiên trì không nói ra bất kỳ điều gì, hơn nữa còn thuyết phục người thẩm vấn bà ta, nói bà ta có quen biết Cục trưởng Cục Công An tỉnh Hà Đông.
Chờ Trần Thúy Hoa run rẩy khóc lóc gọi điện cho giáo sư Cao xong, giáo sư Cao phẫn nộ liên hệ Cục trưởng Cục Công An, đồn công an bên này mới phát hiện có điều không thích hợp.
Đoàn trưởng Cố đã nhờ vả chuyện này nhưng bây giờ lại không thẩm vấn được gì, Cục trưởng Cục Công An đã lên tiếng, chắc chắn phải thả người này ra!
Lúc Trần Thúy Hoa rời khỏi đồn công an, trên mặt đều là khuất nhục, chân thấp chân cao, chỉ cần suy đoán một hồi cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là đồ đê tiện Hà Loan Loan cấu kết với Cố Dục Hàn móc nối quan hệ với bên này!
Bà ta cắn chặt khớp hàm, đi tìm đơn vị công tác của Hà Tú Uyển lúc sinh thời.
Bà ta giả vờ vượt đường xa tìm người thân, còn thêm mắm thêm muối tung tin.
“Đơn vị của mấy người trước đây có một người tên Hà Tú Uyển đúng không? Người phụ nữ này chỉ giả vờ đứng đắn thôi, chồng cô ta tên Lý Quốc Chấn, kết quả trong nhà lại giấu một lá thư tình gửi cho một người đàn ông tên Giang Ngạn, đứa nhỏ của cô ta chắc cũng là thứ tạp chủng! Thật là làm mất mặt đơn vị!”
Trước kia Hà Tú Uyển là giáo viên trung học, trong trường học không có không ít người tưởng niệm bà ấy, nghe thấy thông tin như vậy đều trở mặt!
Trần Thúy Hoa lúc này mới hài lòng rời khỏi tỉnh Hà Đông, bà ta phải trở về chuẩn bị cho Hà Loan Loan một niềm vui lớn!
Cố Dục Hàn rất nhanh đã nhận được tin tức từ tỉnh Hà Đông gửi tới.
Anh cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, nói với Hà Loan Loan: “Trần Thúy Hoa lại có thể quen biết Cục trưởng Cục Công An tỉnh Hà Đông, thật là khiến anh mở rộng tầm mắt, người này thật không đơn giản.”
Hà Loan Loan cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì bất ngờ.
Nếu không phải cũng đủ ngoan độc thì đời trước Trần Thúy Hoa làm sao có thể từ một người phụ nữ nông thôn trở thành mẹ ruột của người giàu nhất cả nước? Nửa đời sau sống tại một tòa tứ hợp viện ở Kinh thị, hưởng hết vinh hoa phú quý!
Cố Dục Hàn híp mắt: “Nhưng em đừng lo, anh sẽ tìm cách khác, tranh thủ để cha vợ nhận lại em ngay khi ông ấy kết thúc công tác.”
Hà Loan Loan mỉm cười nắm tay anh: “Không phải trước đây em đã nói với anh rồi sao? Chuyện này không cần lo lắng, em đã sắp xếp rồi.”
Cố Dục Hàn khó hiểu: “Em sắp xếp thế nào? Chẳng lẽ em biết ông ấy ở đâu sao?”