Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 231



Cố Dục Hàn lập công lần này là một sự kiện oanh động cả nước, thậm chí còn khiến đài truyền hình phải chạy tới phỏng vấn.

Phóng viên ở tận Kinh thị còn đặc biệt chạy tới trạm trú quân Tây Lâm, một hai phải phóng vấn Cố Dục Hàn.

Tỉnh trưởng và thị trưởng Tây Lâm cũng chạy tới, nhà cửa đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Cũng may nhà cửa bình thường cũng được quét tước sạch sẽ, Hà Loan Loan và Hạ Quân đều là kiểu người thấy việc là làm, mà Cố Dục Hàn đang ở nhà dưỡng thương cũng không chịu ngồi yên, không phải quét rác thì lại đi lau cửa sổ, còn nói mấy chuyện này không tốn sức.

Hà Loan Loan vẫn luôn cảm thấy Cố Dục Hàn là một người đàn ông tốt.

Nhưng cô không ngờ anh lại tốt đến mức này.

Lúc trước anh bận rộn công tác, chuyện trong nhà đành giao cho Hà Loan Loan xử lý, cô muốn biến nhà cửa thành dạng nào cũng được.

Nhưng mấy ngày nay anh có rất nhiều thời gian, lập tức nhắm vào khoảng sân trước nhà.

Hà Loan Loan tới Trung tâm Y tế làm nửa ngày thì nhà cửa đã biến hình, Cố Dục Hàn bắt đầu giới thiệu: “Anh cũng không dùng bao nhiêu sức lực đâu! Mấy thứ kia đều là lão Tần tới thăm anh, nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới giúp anh dọn, bàn đu dây cũng là cậu ấy giúp anh treo lên. Hoa cũng là anh nhờ lão Tạ lên trấn mua từ một nông dân thích trồng hoa, không phải em thích hoa sao? Mấy cây đào này cũng có thể nở hoa, sau này còn ra quả, chắc chắn em sẽ thích.”

Nhìn sân nhà hoàn toàn tươi mới, Chính Chính và Phỉ Phỉ đang ngồi trên xích đùa cười cười nói nói, bên cạnh chính là khoảnh đất trồng thường xuân và sơn trà, có ai lại không thấy thoải mái?

Hà Loan Loan vui vẻ khen ngợi hai câu: “Thích, đương nhiên là thích! Nhưng chỉ dựa vào lời anh nói anh không quá sức là không được, em phải kiểm tra miệng vết thương của anh.”

Điều thần kỳ chính là vết thương của Cố Dục Hàn hồi phục rất nhanh, có lẽ là vì thân thể anh tốt, cũng có lẽ là vì nước thần và dược liệu trong không gian có hiệu quả!

Phóng viên Kinh thị, lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo thành phố đều chạy tới phỏng vấn, sân nhà họ Cố bị vây chặt như nêm như cối.

Hà Loan Loan và Hạ Quân vui vẻ bưng trà nước, Cố Dục Hàn nói chuyện với nhóm phóng viên và lãnh đạo.

Đây là một chuyện vui đầy hãnh diện!

Mọi người đứng bên ngoài tự giác không bước vào trong quấy rầy, nhưng ai nấy cũng cười thật tươi, nhỏ giọng thảo luận, đoàn trưởng Cố quá ưu tú!

“Ở trạm trú quân của chúng ta, anh ấy chính là người lợi hại nhất rồi đúng không? Trong vòng một năm đã lập được nhiều công lớn như vậy, đều là thành tích làm thật đành thật, tương lai tiền đồ vô hạn!”

“Ai có thể so với anh ấy chứ? Lão Cố làm việc thành thật kiên định, trong nhà còn có một người vợ thông minh hiền huệ, ai nha, tôi nói chứ cuộc sống của lão Cố thật khiến người ta hâm mộ muốn chết! Mấy người có biết chuyện bác sĩ Hà hợp tác với xưởng thuốc trong thành phố không? Một tháng có thể kiếm được rất nhiều tiền, bằng tiền lương một năm của người bình thường đó!”

“Ai da, thật vậy à? Đoàn trưởng Cố lên kênh truyền hình của Kinh thị, bác sĩ Hà kiếm nhiều tiền? Sao may mắn đều đến với nhà bọn họ vậy.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Dương Ba thật sự không nghe nổi nữa, trong lòng vô cùng khó chịu.

Tại sao may mắn lại cứ tới chỗ Cố Dục Hàn!

Nếu lúc trước anh ta cưới được Hà Loan Loan, chắc chắn cuộc sống của anh ta cũng sẽ tốt đẹp như vậy.

Mà Hứa Đồng thấy Dương Ba xoay người bỏ đi thì cũng đỡ bụng đi theo.

Cô ta biết Dương Ba không vui, chính cô ta cũng không hào hứng nổi, dựa vào đâu mà Hà Loan Loan có thể chiếm hết chỗ tốt!

Đuổi kịp Dương Ba, Hứa Đồng nhỏ giọng khuyên: “Được rồi, anh không vui thì có ích lợi gì! Phóng viên và lãnh đạo cũng đã ngồi trong nhà người ta rồi. Nhưng anh cứ chờ đi, hôm nay nhà bọn họ sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Dương Ba có chút khó hiểu, lạnh mặt nhìn cô ta: “Cô có ý gì?”

Hứa Đồng cũng không gạt anh ta: “Nước giếng nhà bọn họ có vấn đề!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.