Hiện tại xem như anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ Cố Dục Hàn là người như thế nào, thậm chí còn biết rõ ràng, vừa rồi Cố Dục Hàn đã nương tay.
Nếu Cố Dục Hàn thật sự muốn bức anh ta đến đường cùng thì sẽ không trực tiếp tới cửa ẩu đả như vậy, anh có thể sử dụng rất nhiều cách, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng đuổi anh ta ra khỏi bộ đội.
Xương cốt khắp người đều đang đau đớn, toàn bộ đầu trở nên nóng rát, mặt mày sưng vù, đôi mắt và miệng đều đổ máu, đến mức Dương Ba hô hấp cũng thấy đau!
Nhưng anh ta vẫn vội vã cầu xin: "Cố, đoàn trưởng Cố... Tôi, tôi biết sai rồi..."
Hứa Đồng ở bên cạnh siết tay tức giận mắng: "Cố Dục Hàn anh khinh người quá đáng! Anh dựa vào đâu mà đánh người? Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của các anh! Xem thử có phải đến pháp luật cũng vô dụng hay không? Các anh ỷ thế h.i.ế.p người!"
Cố Dục Hàn cười nhạt: "Đi đi, đi nhanh lên."
Chỉ cần Dương Ba và Hứa Đồng dám đi thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều, cứ trực tiếp làm ầm lên thôi!
Quả nhiên Hứa Đồng dừng bước lại, trên mặt dần dần mang theo vẻ sợ hãi, còn Cố Dục Hàn cũng không định buông tha cho cô ta ngay.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phái người theo dõi các người, nếu hai người còn có bất cứ suy nghĩ xấu xa nào... Tôi sẽ không để kẻ khác đuổi các người đi."
Tôi sẽ, khiến các người sống không bằng chết!
Anh có rất nhiều thủ đoạn trừng trị người khác, chỉ là hay lười dùng đến thôi.
Mà Dương Ba nghe được lời này thì sợ tới mức vội vàng nói: "Tôi, tôi đã biết, tôi sai rồi!"
Nói xong liền mau chóng bò vào trong sân, Hứa Đồng cũng sợ tới mức hối hả đỡ Dương Ba về phòng.
Mấy ngày liền cả hai đều không ra khỏi cửa, Dương Ba dưỡng thương, Hứa Đồng cũng trốn ở trong nhà dưỡng thai.
Chỉ là hai người này không thể thiếu việc oán trách chỉ trích lẫn nhau, cào nát cả mặt đối phương!
Cố Dục Hàn nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, cảm thấy miệng vết thương đã gần khỏi thì lại muốn tiếp tục đi làm.
Hà Loan Loan biết không ngăn được, kiểm tra miệng vết thương rồi lại nhét cho anh một lọ thuốc mỡ, dặn dò anh một ngày bôi thêm vài lần.
Nghĩ đến thuốc mỡ, Cố Dục Hàn liền nhớ tới thứ thuốc mỡ thần kỳ lúc ở sâu trong rừng rậm Vân Thị kia.
"Vợ ơi, thuốc giải độc kia thật sự rất hữu dụng, người bên Vân Thị còn đang chờ anh thương lượng với em, bán sỉ một chút cho bọn họ bán ở đó."
Hà Loan Loan không hề thấy bất ngờ: “Thuốc mỡ em làm tất nhiên là tốt rồi.”
Cố Dục Hàn cũng hơi xót phí chuyên chở, không ngờ lại mất chừng 5000! May mà, Hà Loan Loan cũng đã nói với anh sau đó hệ thống đã khen thưởng một vạn, bù đắp lại gấp đôi tiền phí vận chuyển.
Nghĩ đến việc Hà Loan Loan hợp tác với xưởng thuốc nhận được tiền lương cao như vậy, mà tiền trợ cấp mỗi tháng của mình kém xa cô, quả thật Cố Dục Hàn đã sinh ra một loại cảm giác ăn cơm mềm.
May mà nhà họ Cố của anh không thiếu tiền, Hạ Quân lén tìm anh nói chuyện, tính toán giao hết mấy xưởng trong nhà cho Hà Loan Loan.
Chỉ là Hạ Quân sợ Hà Loan Loan lại lần nữa từ chối nên nhờ Cố Dục Hàn khuyên bảo trước một phen.
Quả nhiên, Hà Loan Loan trực tiếp từ chối.
“Em biết mẹ thương em, nhưng quả thật em không có thời gian đi quản lý xưởng, huống chi em cũng không muốn xa nhà rời khỏi anh, em cảm thấy hai vợ chồng kết hôn vẫn nên thường xuyên ở bên nhau mới tốt, công việc của anh đã bận lắm rồi, thời gian chúng ta có thể ở bên nhau không nhiều lắm.
Tình cảm là được bồi dưỡng mà ra, vợ chồng thì phải nâng đỡ cho nhau. Hiện tại em chỉ muốn học sâu hơn về Đông y, ngày mai em sẽ phải đến chỗ đại sư Thương Tế học tập. Mặt khác em dự định tham gia thi đại học, anh đã từng học đại học, em cũng muốn cảm nhận cuộc sống đại học.
Hơn nữa em và bố em từ khi sinh ra chưa từng ở chung, em không muốn quá bận rộn, dẫn tới không có thời gian ở bên ông ấy.”