Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 263



Ánh mắt Hà Loan Loan lập tức lạnh băng như mang theo gai nhọn nhìn về phía Trần Thúy Hoa.

Trần Thúy Hoa hơi sợ hãi, nhưng hôm nay liều mạng cá c.h.ế.t lưới rách, bà ta cũng không thể để Hà Loan Loan nhận thân thành công được!

Hà Linh Linh lập tức hoàn hồn, cô ta nhanh chóng lấy bức thư vẫn luôn mang bên người ra.

"Đúng! Hà Loan Loan, cô căn bản không phải là do mẹ cô và giáo sư Lý sinh ra, cô là đứa con hoang, tạp chủng!! Cha ruột của cô căn bản không phải họ Lý! Chính cô xem bức thư này đi!! Là thư qua lại giữa mẹ cô và tình nhân của bà ta đấy!"

Trong thư dùng từ mập mờ, cái gì mà nhớ người nghĩ về người yêu người vân vân, những chữ này chỗ nào cũng có!

Trong mắt Trần Thúy Hoa lóe lên ánh sáng, tim Hà Loan Loan cũng đập thình thịch.

Thấy Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh tự tin như vậy, đây rốt cuộc là bức thư gì?

Nhưng ai ngờ, Lý Quốc Chấn lại không có bất cứ phản ứng gì.

Ông ấy cười lạnh hỏi: "Thật ư? Vậy các người có biết người đàn ông kia họ gì không?"

Trần Thúy Hoa cứng cổ: "Đương nhiên tôi biết, người đàn ông kia họ Giang!!"

Lý Quốc Chấn khẽ gật đầu, biểu cảm làm Hà Loan Loan cảm thấy hơi kỳ lạ.

Dường như ông ấy hoàn toàn không thèm để ý: "Tú Uyển quả thật từng qua lại một vài bức thư cùng một người đàn ông họ Giang, nội dung thân mật, tràn ngập tình yêu."

Tư lệnh Mộ vẫn luôn chờ ở cửa, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, ông ấy đi vào thở dài nói: "Lão Lý, cuộc đời của ông thật đúng là giống hí kịch! Còn lòng vòng hơn cả truyện người ta viết! Tay họ Giang này, tôi cũng quen đấy!"

Trần Thúy Hoa ngừng lại, nhanh chóng nói: "Vậy ông cũng là nhân chứng! Chứng minh Hà Tú Uyển và Giang Ngạn tòm tem với nhau!"

Tư lệnh Mộ nhìn bà ta chăm chú: "Có tòm tem với nhau hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết trong nhà lao khẳng định có một vị trí nhỏ cho bà! Tây Lâm cũng là nơi do tôi quản lý, không ngờ còn có kẻ phá hỏng trị an xã hội như các người? Hôm nay tôi sẽ tự mình đưa các người đi!"

Ông ấy giang tay ra trực tiếp còng tay của Trần Thúy Hoa lại, dặn dò người bên cạnh: "Giải đi!"

Trần Thúy Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, điên cuồng giãy giụa: "Hà Loan Loan chính là đứa con của tên gian phu kia! Tên gian phu họ Giang đó!! Chú nhận Hà Loan Loan thì chính là tự cắm cho chính mình một cái sừng đấy!!"

Hà Loan Loan chỉ ngây ra trong chốc lát liền hiểu rõ.

Cô thấy Lý Quốc Chấn cẩn thận cất kỹ những bức thư đó thì bỗng nhiên mỉm cười.

Khi Trần Thúy Hoa bị mang đi thì la to có vẻ không phục.

Hà Linh Linh mang thai, không có bị mang đi, cũng không trốn thoát được vận mệnh bị còng tay, nhưng trước khi bị đưa đi, cô ta vẫn không nhịn được hỏi: "Hà Loan Loan, cô cười cái gì? Cô cũng không phải con gái nhà họ Lý đâu!"

Hà Loan Loan lại lười nhác mà liếc nhìn cô ta một cái: "Không phải là chị cảm thấy, một người chỉ có thể có một cái tên đấy chứ?"

Rất rõ ràng, Giang Ngạn chính là một cái tên khác của Lý Quốc Chấn!

Hà Linh Linh chấn động!

Thì ra chứng cứ mà bọn họ nắm ở trong tay căn bản chỉ là một trò cười?

Cô ta vội vàng hô lên: "Loan Loan! Cứu chị! Chị biết sai rồi, cứu chị với!"

Nhưng không ai để ý đến cô ta.

Hai mẹ con bị cảnh sát đưa đi, Cố Viêm Lâm ở hành lang thấy hết tất cả.

Anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống mặt đất rồi dùng chân giẫm lên, trong ánh mắt toàn là vẻ thất vọng và chán ghét, còn có bực bội!

Thì ra Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh vẫn là đồ bỏ đi như vậy!

Có lẽ anh ta nên dời ánh mắt qua người Hà Loan Loan từ lâu, chỉ có Hà Loan Loan mới xứng đôi với anh ta.

May mà bây giờ vẫn còn kịp.

Dù sao thì Hà Loan Loan vẫn chưa sinh con cho Cố Dục Hàn.

Tuy rằng Hà Loan Loan khẳng định đã không còn tấm thân xử nữ, nhưng anh ta miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Cho dù Hà Loan Loan luôn chướng mắt anh ta thì anh ta cũng có rất nhiều cách.

Nếu anh ta có thể đạt được năng lực mà người khác đều không có thì tất nhiên sẽ sống thuận buồm xuôi gió ở thế giới này!

Cố Viêm Lâm đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Cố Dục Hàn trước mặt.

Hai người đối diện, ánh mắt đều phức tạp.

Cuối cùng, Cố Dục Hàn cười: "Anh cả, chúng ta thật sự phải làm căng với nhau ư? Nếu vậy, cha mẹ sẽ đau lòng lắm."

Cố Viêm Lâm cũng mỉm cười: "Em đang nói gì vậy?"

Hai người quyết định, phải nói chuyện tử tế một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.