Mà Hà Loan Loan bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đại sư, ngài lại trộm uống trà lạnh, hôm qua đã hút thuốc ít nhất hai tiếng đồng hồ.”
Đại sư Thương Tế cười ha ha: “Ai, thật không ngờ tôi đã che giấu tốt như vậy mà cô vẫn có thể phát hiện thông qua mạch đập của tôi? Xem ra sau này tôi muốn làm chuyện xấu sẽ phải cẩn thận hơn rồi!”
Ông ấy nở nụ cười, đôi mắt tràn ngập sự hài lòng, tri thức khuôn sáo trong đầu Hà Loan Loan quả thật không nhiều lắm nhưng cả người Hà Loan Loan đều là linh khí!
Đây là một loại thiên phú.
Vừa có thiên phú lại còn rất nỗ lực, Hà Loan Loan tuyệt đối là người nối nghiệp ưu tú nhất mà ông ấy từng gặp!
Hà Loan Loan mím môi cười, Hoàng Vũ Vi âm thầm nắm chặt nắm tay, cô ta cũng không biết hai người bọn họ đang nói cái gì!
Một ngày học tập sức cùng lực kiệt, khi ca khám bệnh buổi chiều kết thúc, đại sư Thương Tế lại đưa nhiệm vụ mới rồi mới thả hai người rời đi.
Hà Loan Loan sốt ruột đi làm việc, vội vàng bước ra cửa, không ngờ lại đụng phải một người trẻ tuổi!
Thân hình đối phương cao lớn, vè ngoài cũng xem như thanh tú, trong tay là một hộp bánh trứng gà mới ra lò, bị Hà Loan Loan đụng phải, tất cả đều rơi xuống đất!
Hoàng Vũ Vi ở phía sau lập tức đuổi kịp: “Anh ba Mộ? Làm sao vậy?”
Mộ Hải không vui thoáng nhìn Hà Loan Loan, buông tay: “Anh vừa mua bánh trứng gà cho em, nghĩ đến đón em là em có thể ăn ngày. Nào biết lại bị người không có mắt đụng phải, làm rơi mất.”
Anh ta vừa nhìn thấy Hà Loan Loan thì đã đoán được đây chính là người luôn ức hiếp Vi Vi mà trước đó Hoàng Vũ Vi hay nhắc tới.