Mỗi lần chủ nhiệm Hồ đến khuyên giải cũng không thể khuyên người ta ly hôn, ly hôn rồi cô ấy có thể chịu trách nhiệm với những người phụ nữ kia không?
Hoàn cảnh chung của xã hội đã là như thế, nào có ai dễ dàng thay đổi?
Bởi vậy chủ nhiệm Hồ khuyên: “Cô có tiền là chuyện tốt nhưng cứ giữ lại tiêu đi, tôi không cho rằng cô thành lập cái quỹ này sẽ có tác dụng.”
Hà Loan Loan có thể nhìn ra vị chủ nhiệm Hồ hơn bốn mươi đeo mắt kính này là một người lương thiện, vì thế cô vẫn cố chấp nói: “Chủ nhiệm Hồ, phiền cô giúp tôi, mặc kệ có được hay không thì chúng ta cũng nên thử một lần chứ, không thử làm sao mà biết được đúng không?”
Cuối cùng chủ nhiệm Hồ cũng đồng ý.
Hà Loan Loan và chủ nhiệm Hồ ký kết hợp đồng, cô cung cấp tài chính, lấy danh nghĩa của ban Phụ nữ thành phố Tây Lâm sáng lập quỹ xã hội “Cô nương Loan”, những người phụ nữ muốn gây dựng sự nghiệp nhưng lại thiếu hụt tài chính thì có thể tới đây xin giúp đỡ.
Tuy rằng có điều kiện nhưng đối với những người phụ nữ tư duy độc lập muốn khởi nghiệp nhưng không đủ vốn liếng thì quả thực là đưa than ngày tuyết!
Ly hôn, nói thì dễ nhưng làm thật không dễ mà!
Đó không phải là kết thúc mà là một khởi đầu mới, cũng là một con đường vô cùng gian nan!
Trong ký túc xá có người ho khan một tiếng, mọi người nhanh chóng tản ra.
Hà Loan Loan ngồi bên cạnh Tào Quyên, ôm lấy Trân Trân, Tào Quyên đứng lên rót nước cho cô: “Loan Loan, sao cô lại tới đây?”
“Tôi vào thành phố có việc, vừa lúc đến thăm cô. Đây là bánh bao thịt, cô mau ăn đi.”
Những người khác đều cảm thấy xấu hổ, không phải đi múc nước thì là đi rửa mặt, dù sao cũng tìm cớ đi hết, chỉ còn lại Hà Loan Loan và Tào Quyên.
Tào Quyên hoảng hốt nấu nước, cô ấy đã bị dồn nén đến mức nghẹt thở, lại nghe Hà Loan Loan nói: “Tào Quyên, cô cảm thấy quần áo trong xưởng có đẹp không?”
Cô ấy sửng sốt, miễn cưỡng cười: “Cũng còn tạm, đều là kiểu dáng cơ bản, nếu cô cần quần áo mới thì cứ nói với tôi, tôi làm riêng cho cô, mấy kiểu áo quần kia quá phổ thông, không phù hợp với cô.”
Tuy Tào Quyên không biết chữ nhưng lại có rất nhiều ý tưởng về trang phục.
Quần áo cô ấy làm ra có thể nói là tốt khoe xấu che, có thể phô bày hoàn hảo nét đẹp của cơ thể.
Hà Loan Loan cười nói: “Tôi biết cô là người có chủ kiến mà, tôi đã nghe ngóng giúp cô rồi, ban Phụ nữ thành phố có một quỹ xã hội, cô có thể tới đó xin mượn một số tiền gây dựng sự nghiệp, tự cô làm y phục mang đi bán, cô có tự tin không?”
Tào Quyên siết chặt ly nước trong tay, cảm giác cứ như đang nằm mơ, cô ấy nhận ra từ sau khi quen biết Hà Loan Loan, tất cả mọi chuyện đều đến như giấc mơ!
Thật ra Hà Loan Loan cũng có tính toán của chính mình.