Hà Loan Loan lập tức lạnh lùng nói: “Tôi và anh vĩnh viễn không thể hợp tác! Cố Viêm Lâm, mặc kệ ra sao thì tôi vẫn tin thiện có thiện báo, ác giả ác bảo! Mặc kệ anh là ai, anh sẽ không có được thứ anh muốn.”
Cố Viêm Lâm cũng không tức giận: “Thiện ác? Cái gì là thiện, cái gì là ác? Cha cô được xem là người tốt nhưng ông ta lại phụ lòng mẹ cô. Đối với mẹ cô mà nói thì ông ta không phải người tốt. Cô cho rằng Cố Dục Hàn thật sự yêu cô? Có lẽ ở kiếp trước chính anh ta đã hại chết cô. Chúng ta là hai linh hồn đến từ thế giới khác, chỉ có chúng ta mới xứng đôi...”
Anh ta đột nhiên khựng lại, một bàn tay hung hăng đập vào ót anh ta!
Sau khi anh ta bị điều đến ban Hậu cần thì cuộc sống vô cùng gian nan, quả thật là một trời một vực so với khi trước.
Vợ ly hôn bế con gái đi, mẹ ruột ngồi tù.
Trong lòng anh ta vô cùng oán trách Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan.
“Hôn nhân của tôi bị hai người phá hoại, hôm nay tôi tới là muốn mấy người giải quyết, hoặc là mấy người giúp tôi khuyên Tào Quyên trở về, hoặc là giới thiệu vợ mới cho tôi.”
Không có vợ thật sự không ổn, mỗi sáng chẳng có người nào tìm vớ cho anh ta.
Hà Loan Loan suýt nữa thì bật cười.
Cố Dục Hàn trực tiếp đưa Từ Trưởng Tiến ra ngoài.
“Cưới vợ mới, sinh con khác thì cũng phải biết quý trọng mới được.”
Mặt Từ Trưởng Tiến xám như tro tàn, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Nhưng anh ta vẫn tính toán tìm một người mới tốt hơn Tào Quyên, tranh thủ thời gian sinh một đứa con trai!
Hà Loan Loan không thèm quan tâm tới mấy chuyện vụn vặt đó, mấy ngày nay cô xin nghỉ nhiều lần, bây giờ công việc ở Trung tâm Y tế đã chất đống, không thể chậm trễ được nữa.
Ngoài ra cũng phải bắt kịp tiến độ học tập.