Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 290



Hà Loan Loan lập tức lạnh lùng nói: “Tôi và anh vĩnh viễn không thể hợp tác! Cố Viêm Lâm, mặc kệ ra sao thì tôi vẫn tin thiện có thiện báo, ác giả ác bảo! Mặc kệ anh là ai, anh sẽ không có được thứ anh muốn.”

Cố Viêm Lâm cũng không tức giận: “Thiện ác? Cái gì là thiện, cái gì là ác? Cha cô được xem là người tốt nhưng ông ta lại phụ lòng mẹ cô. Đối với mẹ cô mà nói thì ông ta không phải người tốt. Cô cho rằng Cố Dục Hàn thật sự yêu cô? Có lẽ ở kiếp trước chính anh ta đã hại chết cô. Chúng ta là hai linh hồn đến từ thế giới khác, chỉ có chúng ta mới xứng đôi...”

Anh ta đột nhiên khựng lại, một bàn tay hung hăng đập vào ót anh ta!

Chát!

Cố Dục Hàn vung một quyền đánh ngã Cố Viêm Lâm!

Anh vốn dĩ đã muốn nói chuyện đàng hoàng với Cố Viêm Lâm, không ngờ vừa về tới nhà đã nghe được những lời này.

Đây là chuyện Cố Dục Hàn không thể nhẫn nhịn.

Cố Viêm Lâm lau lau miệng, lảo đảo đứng lên.

Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Cố Dục Hàn mạnh mẽ cường tráng, Cố Viêm Lâm căn bản không phải đối thủ của anh.

Mãi đến khi Cố Viêm Lâm bị đánh tơi tả, anh ta mới nghiến răng nghiến lợi vịn tường rời đi, trước khi đi còn cười quái dị: “Mấy người sẽ hối hận!”

Mấy ngày nay anh ta vô tình gặp được một đại sư, nói tướng mạo anh ta kỳ lạ, sau khi bắt mạch cho anh ta đã tiến hành thôi miên.

Cố Viêm Lâm thấy được rất nhiều chuyện trong mơ, sau khi tỉnh dậy lại càng thêm hận!

Anh ta thật sự muốn biết nếu một ngày nào đó Hà Loan Loan biết được mình đã chết như thế nào thì vẫn có thể tiếp tục chung sống với Cố Dục Hàn sao?

Chờ Cố Viêm Lâm rời đi, Hà Loan Loan nhanh chóng đỡ Cố Dục Hàn vào nhà xem xét vết thương.

Cố Dục Hàn không bị thương gì nhiều nhưng vẫn bị trầy da.

Hà Loan Loan biết lúc này bọn họ đã gặp phải vấn đề không có cách giải quyết.

Sống lại, thật sự là một chuyện đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng cô vẫn ôm lấy anh: “Dục Hàn, em mặc kệ quá khứ ra sao, tương lai thế nào, em chỉ muốn giờ khắc này có thể được ở bên anh!”

Cố Dục Hàn cũng ôm cô: “Anh cũng vậy.”

Mặc kệ là đoản mệnh cũng được, trường mệnh cũng thế, anh vẫn sẽ nỗ lực tận dụng thời gian để yêu cô.

Nghĩ đến đời trước bản thân chết thảm như vậy, đời này còn không biết sẽ thế nào, Hà Loan Loan có chút chua xót.

Nhưng cô lại nghĩ người sống một đời, có một tình yêu oanh liệt đã là một chuyện rất khó gặp!

Hai người đang ôm nhau thì lại có người kêu cửa: “Lão Cố, có ở nhà không?”

Tiếng nói vừa dứt thì Từ Trưởng Tiến đã bước vào.

Sau khi anh ta bị điều đến ban Hậu cần thì cuộc sống vô cùng gian nan, quả thật là một trời một vực so với khi trước.

Vợ ly hôn bế con gái đi, mẹ ruột ngồi tù.

Trong lòng anh ta vô cùng oán trách Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan.

“Hôn nhân của tôi bị hai người phá hoại, hôm nay tôi tới là muốn mấy người giải quyết, hoặc là mấy người giúp tôi khuyên Tào Quyên trở về, hoặc là giới thiệu vợ mới cho tôi.”

Không có vợ thật sự không ổn, mỗi sáng chẳng có người nào tìm vớ cho anh ta.

Hà Loan Loan suýt nữa thì bật cười.

Cố Dục Hàn trực tiếp đưa Từ Trưởng Tiến ra ngoài.

“Cưới vợ mới, sinh con khác thì cũng phải biết quý trọng mới được.”

Mặt Từ Trưởng Tiến xám như tro tàn, chỉ có thể hậm hực rời đi.

Nhưng anh ta vẫn tính toán tìm một người mới tốt hơn Tào Quyên, tranh thủ thời gian sinh một đứa con trai!

Hà Loan Loan không thèm quan tâm tới mấy chuyện vụn vặt đó, mấy ngày nay cô xin nghỉ nhiều lần, bây giờ công việc ở Trung tâm Y tế đã chất đống, không thể chậm trễ được nữa.

Ngoài ra cũng phải bắt kịp tiến độ học tập.

Ôn thi đại học, nhiệm vụ của đại sư Thương Tế, tất cả đều cần thời gian.

Học tập là một việc cần thời gian, không thể lười biếng dù chỉ một chút.

Cũng may cô còn có không gian, lúc muốn học tập thì có thể vào đó, thời gian bên ngoài sẽ ngưng đọng, đây chính là bàn tay vàng của cô.

Hà Loan Loan dành ra chút thời gian gọi điện cho cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.