Lý Quốc Chấn bên kia cũng rất vui vẻ, trò chuyện với cô một hồi lâu, rất mong chờ Hà Loan Loan có thể mau chóng tới Kinh thị.
Nhưng Hà Loan Loan lại nghe được tiếng nói chuyện của Lý Đan Thanh bên cạnh Lý Quốc Chấn, cô hỏi một câu: “Cha, chú ba sắp tới Kinh thị sao?”
Lý Quốc Chấn cười nói: “Đã tới rồi, Đan Thanh cũng đang ở đây, chỉ thiếu con thôi, phòng của con đã chuẩn bị xong, chờ con về là có thể vào ở ngay.”
Lý Đan Thanh cười nói: “Em gái, em yên tâm, chị đã sắp xếp xong chuyện trong nhà rồi, đến lúc thi đại học xong thì em cứ tới đây, chị em chúng ta có thể ở chung một thời gian.”
Cô ta lại quay sang nói với Lý Quốc Chấn: “Bác hai, lần này con làm món mì kéo tay cho bác nhé?”
Lý Đan Thanh tùy tiện gác điện thoại, lại ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai da, sao điện thoại lại treo rồi, để con gọi lại.”
Hà Loan Loan cũng không ngờ điện thoại lại bị treo, vốn dĩ muốn gọi lại nhưng ai biết thân nhân của những người khác cũng gọi tới, Hà Loan Loan chỉ có thể để điện thoại lại.
Lần này điện thoại báo đường dây bận, Lý Quốc Chấn cũng không gọi lại được.
Phương tiện liên lạc ở thời đại này không phát triển, luôn xuất hiện nhược điểm như thế này.
Nghĩ đến Lý Đan Thanh là cháu gái mà có thể ở bên cạnh chăm sóc Lý Quốc Chấn, bản thân cô là con gái mà lại không ở đó, trong lòng Hà Loan Loan cũng có chút áy náy.
Nhưng kế hoạch của cô vừa mới bắt đầu.
Trước khi thi đại học cô nhất định phải củng cố quỹ xã hội của ban Phụ nữ ở Tây Lâm này, cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho xưởng thuốc.
Muốn khiến Tây Lâm phát triển, cải thiện sinh hoạt thì phải đẩy mạnh kinh tế.
Nếu xưởng thuốc Trường Ninh có thể phát triển lớn mạnh, mở rộng cả nước thì lý tưởng của cô lại càng dễ thực hiện.
Hà Loan Loan có chút căng thẳng, chỉ là cô che giấu rất tốt.
Không nghĩ tới vài ngày sau cô đã nhậ được thư của Lý Quốc Chấn.
“Con gái, thông tin phát triển mạnh mẽ, thư từ lại là phương thức cổ xưa, nhưng cha vẫn cảm thấy cách này rất tốt. Chúng ta vất vả lắm mới gặp lại nhau, cha rất muốn ở chung với con nhiều một chút, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đảo lộn cuộc sống của con, thậm chí là lý tưởng và khát vọng của con. Cha càng mong con có thể vui vẻ trưởng thành, trở thành một cô gái lúc nào cũng tỏa sáng. Trên người con chảy dòng máu của Lý Quốc Chấn, cha rõ ràng hơn ai hết, chúng ta là những người vĩnh viễn không từ bỏ, cha sẽ tiếp tục làm việc đến già, con gái của cha cũng sẽ là một người có chủ kiến. Cha sẽ luôn ủng hộ con, chỉ là nếu con cảm thấy mệt mỏi thì có thể trở về vòng tay ôm ấp của cha, nơi này vĩnh viễn là chỗ dựa đáng tin cậy của con!”
Cô xem như đã hiểu sự gắn kết của huyết mạch ruột thịt, cha thật sự hiểu cô!
Cuối tháng tư, xưởng thuốc Trường Ninh chia bốn ngàn đồng tiền hoa hồng cho Hà Loan Loan.
Trưởng ban Triệu đưa túi giấy dày cui cho Hà Loan Loan rồi nói: “Doanh số cao nhất của chúng ta đến từ cao trị mụn, cả Hải thị và Kinh thị đều tới nhập hàng, hai tháng này doanh số thật không tệ. Nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề, có người sao chép bao bì đóng gói của chúng ta.”
Anh ấy lấy ra hai hộp cao, nhìn bề ngoài thì thật sự giống nhau như đúc!
“Cao trị mụn này là do một nhà xưởng ở Hải thị sản xuất, bao bì ban đầu không phải thế này, nhưng hiện tại bọn họ lại dùng tên giống chúng ta như đúc, chỉ nhiều hơn một chữ, chữ kia lại in rất nhỏ, chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra. Hiệu quả của hai loại này cũng có điểm tương đồng, rất nhiều khách hàng chọn sai. Còn có một số khách hàng tin tưởng vào hàng hóa sản xuất ở Hải thị, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới doanh số của chúng ta. Không ít người vốn định tới nhập hàng ở chỗ chúng ta lại quyết định không nhập nữa.”