Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 300



Tào Quyên chỉ cười: "Từ nhỏ tôi đã thích may quần áo, khi đó làm gì có vải? Tôi liền dùng giấy để làm, dùng lá cây để làm, dù sao trong lòng luôn một dục vọng muốn may quần áo, nếu như may quần áo có thể nuôi sống bản thân tôi thì thật sự quá tốt rồi."

Sau khi Hà Loan Loan mang bộ tây trang và sơ mi trắng kia về, quyết định đêm đó bảo Cố Dục Hàn mặc thử.

Cô có chút kích động, nghĩ đến dáng vẻ sau khi Cố Dục Hàn thay quần áo, trái tim liền đập thình thịch.

Hà Loan Loan chuẩn bị một bữa tối với ánh nến, radio còn đang phát âm nhạc.

Trên bàn là mấy món thức ăn, ánh sáng của ngọn nến lờ mờ, cô thay một chiếc váy lụa màu trắng.

Váy trắng là vũ khí c.h.ế.t người c.h.é.m g.i.ế.c trai thẳng.

Quả nhiên, 8 giờ rưỡi, lúc Cố Dục Hàn về đến nhà, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hà Loan Loan mặc váy trắng, còn tưởng rằng mình gặp được tiên nữ!

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm, đi đường còn quên mất ngưỡng cửa, thiếu chút nữa đã vấp ngã.

Hà Loan Loan không nhịn được cười: "Đồ ngốc! Mau đến đây ăn cơm đi!"

Cố Dục Hàn mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm vào cô: "Thế này anh còn nuốt trôi được sao? Em mặc như vậy anh chỉ muốn..."

Hà Loan Loan nhanh chóng che miệng anh lại: "Dù sao cũng phải ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói!"

Vợ đã nói như vậy rồi, Cố Dục Hàn chỉ có thể nhanh chóng ăn cơm.

Hôm nay bầu không khí thật sự quá tốt đẹp.

Hà Loan Loan còn chuẩn bị chút rượu.

Hắn hận không thể lập tức cơm nước xong xuôi nhanh chóng cùng cô chui vào trong chăn.

Nhưng ai ngờ mới cơm nước xong, Hà Loan Loan đã ngồi ở trên đùi anh ôm lấy cổ anh hỏi: "Chồng ơi, anh có thích cái váy trắng này không?"

Cô chớp chớp mắt, nghịch ngợm lại yêu kiều.

Bàn tay to của Cố Dục Hàn nắm chặt vòng eo cô, véo một cái, không nhịn được hôn lên cái cổ trắng nõn của cô: "Thích, thích đến mức muốn phát điên, vợ ơi, về sau đừng mặc cái váy trắng này ra ngoài được không? Chỉ ở trong nhà, mặc cho anh xem, chờ lát nữa cũng đừng cởi ra..."

Hà Loan Loan cười hì hì: "Vậy anh cũng phải thay quần áo mà em chuẩn bị cho anh."

Cô đưa bộ sơ mi trắng, tây trang đen kia cho Cố Dục Hàn.

Cố Dục Hàn từ năm 18 tuổi đã tham gia quân ngũ, thật đúng là chưa từng mặc loại tây trang nghiêm túc này.

Anh đồng ý một cách sảng khoái, thay quần áo ngay trước mặt Hà Loan Loan.

Hà Loan Loan xấu hổ đến mức ôm mặt: "Anh lưu manh!"

Cố Dục Hàn thay xong trong tích tắc, anh cảm thấy mình thật sự mặc quần áo gì cũng giống nhau, dù sao mặt mũi anh cũng chỉ như vậy.

"Xong rồi, anh mặc xong rồi, vợ ơi, em nhìn xem có được không..."

Hai tay Hà Loan Loan tách ra một khe hở giữa các ngón tay, rồi sau đó bỗng nhiên ngây ngẩn cả người!

Chàng trai trước mắt mặc sơ mi trắng, tây trang và quần dài màu đen, tự phụ tuấn tú, đĩnh bạt như tùng.

Tây trang bên ngoài của anh không cài cúc, gương mặt kia nom càng thêm anh tuấn! Cả người mang một khí chất lạnh lùng nghiêm nghị kiểu cấm dục!

Nhưng khổ nỗi, bộ tây trang này vô cùng đứng đắn, tiêu sái đẹp đẽ, song đôi mắt anh lại như bốc cháy, làm tim người nhìn đập loạn.

Yết hầu anh chuyển động, cúi đầu ghé sát vào nhìn cô: "Làm sao vậy? Rất đẹp à?"

Lần đầu tiên Hà Loan Loan cảm nhận được cái gì gọi là sức sát thương của tây trang!

Cô sáp lại gần, chủ động triền miên hôn lên môi anh, mập mờ nói với anh: "Hôm nay anh cũng không được cởi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.