Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 303



Ông chủ còn phải nuôi già trẻ trong nhà, không thể vì một vị khách không quen biết mà đắc tội chủ nhà được.

Lúc ông ta khó xử mà nhìn Hà Loan Loan, Hà Loan Loan cũng đã hiểu.

Hoàng Vũ Vi bên cạnh nghĩ mà sợ.

Trước kia cô ta chỉ bởi vì buông lời hung ác với Hà Loan Loan mà chịu thiệt một lần, không biết rốt cuộc tại sao Hà Loan Loan làm được, hiện tại càng không thể mặc kệ Hoàng Vũ Nhu làm như vậy.

Nhưng Hoàng Vũ Nhu rất ngứa mắt Hà Loan Loan, hôm nay tất phải cướp được bộ đề thi này!

Hà Loan Loan thừa dịp mọi người không chú ý trực tiếp tiến vào không gian sao chép đề thi rồi sau đó đi ra, không có ai phát giác cả.

Hoàng Vũ Nhu nằng nặc đòi đề này, cô liền nhét bài thi trở về, làm ra vẻ vô tội sợ hãi: "A, cô của cô lợi hại như vậy sao? Nhà họ Hoàng các cô đều thật lợi hại, luôn mang dáng vẻ ỷ thế h.i.ế.p người, tôi đây rất sợ hãi, tôi từ bỏ bộ đề thi này, cho cô đấy."

Mộ Hải bên cạnh như suy tư điều gì, anh ta đã gặp Hà Loan Loan này rất nhiều lần, tuy rằng Hoàng Vũ Vi nói về Hà Loan Loan rất tệ, nhưng không biết tại sao càng ngày anh ta càng cảm thấy hình như Hà Loan Loan không giống với những gì Hoàng Vũ Vi nói cho lắm.

Hà Loan Loan không để ý đến bọn họ, đi đến kệ sách bên kia lại chọn mấy quyển sách, mặt khác móc bút máy ra viết tên của mấy quyển sách, muốn ông chủ lần sau lúc đi nhập hàng hãy xem giúp xem có hay không.

Lúc cô viết chữ, Hoàng Vũ Vi tinh mắt nhìn thấy cây bút máy trong tay Hà Loan Loan, bỗng nhiên trợn to mắt, lôi kéo Mộ Hải nói: "Anh ba! Cái bút máy kia, sao quen mắt như vậy? Có phải là bút máy của tư lệnh Mộ không ạ?"

Mộ Hải sửng sốt, anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bút máy của cha anh ta!

Cái bút máy đó là chiến lợi phẩm trên chiến trường của cha anh ta năm đó, cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm.

Hoàng Vũ Vi rất thích bút máy, đặc biệt là loại kiểu dáng này, nhưng rất nhiều lần bảo Mộ Hải đi xin đều không được.

Lần trước Mộ Hải phát hiện không thấy cái bút máy kia đâu nữa, hỏi tư lệnh Mộ đã tặng cho ai, lúc ấy Hoàng Vũ Vi cũng ở đó, tư lệnh Mộ chỉ thuận miệng nói đã đánh mất.

Lúc này, Hoàng Vũ Vi dậm chân: "Hà Loan Loan! Cô là đồ ăn trộm! Cái bút máy này của cô là từ đâu ra? Trộm được đúng không! Cô thật nhục nhã! Cô không mua nổi bút máy sao? Còn trộm bút máy của người khác!"

Hà Loan Loan không kiên nhẫn mà nhìn cô ta: "Cô có thể câm miệng được không? Cái bút máy này là do thân thích của tôi tặng đấy."

Hoàng Vũ Nhu cười lạnh một tiếng: "Thân thích tặng? Thật là một lý do hay! Anh ba Mộ, nhà anh có quan hệ thân thích với cô ta sao?"

Hà Loan Loan nghe được xưng hô giữa bọn họ, đại khái có thể đoán được Mộ Hải này có lẽ là con trai của tư lệnh Mộ.

Cũng chính là một trong số sáu người anh trai đó của cô.

Nhưng thế này thật quá đáng ghét, không ngờ lại là kẻ theo đuổi Hoàng Vũ Vi, cô không muốn nhận một chút nào!

Hà Loan Loan kiên quyết nói: "Tôi đã nói rồi, đây là do thân thích của tôi tặng, các người không tin có thể đi hỏi chủ nhân ban đầu của cây bút, không cần dây dưa ở đây!"

Hoàng Vũ Nhu thừa dịp mọi người không chú ý, lén chạy tới cục cảnh sát bên cạnh.

Còn Mộ Hải thì do dự một lát rồi nói: "Cha tôi nói đã làm mất bút máy, cô nhặt được ở đâu thế? Cái bút máy này rất quan trọng đối với chúng tôi, tôi khuyên cô hãy đem trả bút máy lại cho tôi…"

Hà Loan Loan hít sâu một hơi, đúng là nhìn thấy mấy kẻ nghiệp chướng này thôi cũng cảm thấy đen đủi!

Cô nhìn chằm chằm Mộ Hải: "Có phải anh không có đầu óc hay không?"

Câu hỏi này khiến Mộ Hải cũng nổi giận: "Cô nói năng kiểu gì đấy? Chẳng trách Vũ Vi lại chán ghét cô! Cô đúng là có tố chất thấp hèn! Cái bút máy này tám phần là do cô trộm, cô còn không thừa nhận thì chúng ta hãy gặp nhau ở cục cảnh sát!"

Đang nói, Hoàng Vũ Nhu đã thật sự đưa cảnh sát nhân dân từ cục cảnh sát đến.

Chuyện này đã trở nên ầm ĩ.

Chủ hiệu sách cũng trở nên căng thẳng.

Lúc này Hà Loan Loan chỉ có thể thừa nhận: "Được thôi, tôi nói thật, cái bút máy này là do tư lệnh Mộ tặng cho tôi, ông ấy nhận tôi…"

Hoàng Vũ Vi ôm cánh tay cười lạnh: "Cô đừng nói bậy bạ! Tư lệnh Mộ biết cô là ai sao? Cây bút máy đến cả tặng cho chính con trai ruột của mình mà ông ấy còn không nỡ, tặng cho cô? Hôm nay cô không nói rõ ràng đã trộn được cây bút máy này ở nơi nào thì đừng hòng đi!"

Càng nói càng hưng phấn!

Chờ lúc Cố Dục Hàn biết vợ mình là một đứa ăn trộm thì liệu có còn cảm thấy vẻ vang về đoạn hôn nhân này không?

Cuối cùng, mấy người vào đồn cảnh sát.

Tách ra làm ghi chép.

Hà Loan Loan nói rõ ràng tất cả mọi chuyện: "Tư lệnh Mộ nhận tôi làm con gái nuôi, tặng cho tôi cây bút máy này. Đây là sự thật, nếu các anh không tin có thể tìm tư lệnh Mộ hỏi thử."

Hai chị em Hoàng Vũ Vi thì khăng khăng bảo Hà Loan Loan chắc chắn là ăn trộm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.