Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 304



Đặc biệt là Hoàng Vũ Vi, khẳng định chắc nịch: "Quan hệ giữa tôi và gia đình tư lệnh Mộ rất tốt, từ nhỏ tôi đã như con gái ruột của tư lệnh Mộ rồi, nhưng cái bút máy đó tư lệnh Mộ còn không nỡ tặng cho con trai ruột, cũng không nỡ tặng cho tôi, sao có thể tặng cô ta được? Nhận cô ta làm con gái ruột? Một đứa xuất thân nông thôn như cô ta…"

Tâm trạng của Mộ Hải bên cạnh hết sức rối loạn, anh ta lên tiếng ngăn lại: "Vũ Vi đừng nói nữa…"

Hoàng Vũ Nhu lại càng nói lớn hơn: "Vì sao không thể nói? Anh ba Mộ! Người như vậy nên ngồi trong cục cảnh sát mấy ngày mới thành thật được!"

Mộ Hải cũng không dám tin Hà Loan Loan chính là con gái nuôi mà cha anh ta nhận!

Dù sao thì quan hệ giữa Hà Loan Loan và Hoàng Vũ Vi quá tệ, anh ta còn từng mắng Hà Loan Loan vài lần.

Nhưng bút máy trong tay Hà Loan Loan thật sự là…

Rất nhanh, bên phía tư lệnh Mộ đã nhận được điện thoại.

"Cái gì? Hà Loan Loan và Mộ Hải xảy ra xung đột vào cục cảnh sát?"

Tư lệnh Mộ buông việc trong tay xuống, nổi giận đùng đùng nhanh chóng đến đó!

Trước khi đi lão Lý đã dặn dò lần nữa, nhờ ông ấy chăm sóc thật tốt cho cô con gái này!

Mà ông ấy nghĩ Dục Hàn đáng tin cậy, anh sẽ không bạc đãi Hà Loan Loan cho nên vẫn luôn chậm trễ không đi.

Ai ngờ thằng nhóc Mộ Hải này lại gây ra chuyện này cho ông ấy!

Lúc tư lệnh Mộ đuổi tới, Hà Loan Loan đang mặt không biểu cảm đưa bút máy cho Mộ Hải: "Bất kể như thế nào, nếu các người không tin thì trả cây bút máy này cho anh đấy, phiền anh chuyển giao cho…"

Bốp!!

Tư lệnh Mộ đi lên liền đ.ấ.m cho Mộ Hải một cái vào mũi!

Mộ Hải bị đánh đến ngây ra: "Cha? Cha đánh con làm gì?!"

Tư lệnh Mộ mang vẻ mặt hung thần: "Tôi bảo anh trở về là để chuẩn bị đi gặp em gái anh!! Anh thì hay rồi, đưa nó vào cục cảnh sát?! Loan Loan chính là con gái nuôi của tôi, tôi là cha nuôi của nó!

Cái bút máy này là tôi tặng cho nó! Vốn dĩ tôi sợ anh tỵ nạnh không dám nói cho anh, hiện tại tôi phát hiện anh không hề tiến bộ, căn bản không xứng ghen tỵ!"

Tim Mộ Hải đập thình thịch, chột dạ mà nhìn Hà Loan Loan, lại nhìn cha anh ta: "Con, con không biết mà! Con không biết em ấy là em gái con…"

Bàn tay to của tư lệnh Mộ vỗ lên cái bàn: "Hiện tại biết chưa? Xin lỗi!!"

Mộ Hải sợ tới mức run lên, chỉ có thể khom lưng với Hà Loan Loan: "Em gái, anh sai rồi anh thật sự không biết em là em gái của anh, mấy lần này đều là hiểu lầm thôi!"

Bên cạnh, Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Từ nhỏ bọn họ đều đã sợ tư lệnh Mộ.

Tư lệnh Mộ g.i.ế.c người như ma, âm thanh đi đường rất vang, bàn tay giống như làm bằng sắt vậy, trước nay đều không cười.

Mà ánh mắt tư lệnh Mộ mang theo trách cứ nhìn về phía Hoàng Vũ Vi: "Ba đứa các anh các chị, hợp nhau bắt nạt người ta, cho dù Loan Loan không phải con gái nuôi của tôi, các cô các cậu có thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy sao?"

Nói rồi ông ấy cầm lấy điện thoại bên cạnh bắt đầu ấn dãy số.

Hoàng Vũ Vi sợ tới mức tiến lên quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy điện thoại: "Tư lệnh Mộ! Cháu sai rồi! Cầu xin ngài đừng gọi điện thoại cho cha cháu! Cháu sẽ xin lỗi Hà Loan Loan! Cháu cầu xin ngài!"

Lần trước cha cô ta đã làm “thịt hầm” từ dây lưng cho cô ta rồi, cô ta ăn đến mức tới hiện tại còn chưa tiêu hóa xong!

Tư lệnh Mộ trực tiếp đá văng cô ta ra, tiếp tục gọi điện thoại.

Hoàng Vũ Vi lớn tiếng khóc lóc, cầu xin Mộ Hải: "Anh ba Mộ, anh giúp em cầu xin tư lệnh Mộ đi, đừng gọi điện thoại cho cha em! Em thật sự biết sai rồi!"

Mộ Hải sợ hãi tư lệnh Mộ như vậy, làm sao dám khuyên?

Hoàng Vũ Vi thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể đi cầu xin Hà Loan Loan, cô ta lôi kéo cánh tay Hà Loan Loan, đau khổ cầu xin: "Hà Loan Loan, tôi thật sự biết sai rồi, lần sau tôi sẽ không trêu chọc cô nữa, cầu xin cô tha thứ cho tôi được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.