Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 320



Hà Loan Loan bật cười thành tiếng: “Được thôi, anh Thẩm, đến lúc đó anh không được vắng mặt đâu. Anh vì chuyện của chúng tôi mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, hôm nay ở lại ăn bữa cơm đi.”

Tâm tình cô rất tốt nên món ăn càng thêm ngon miệng, chỉ là vài món đơn giản như sườn heo chua ngọt, cải trắng đậu hủ, ớt cay xào thịt cũng đã đủ khiến Thẩm Hà liên tục khen ngợi!

Chờ tới Thẩm Hà rời đi, Hà Loan Loan lại nhờ anh ấy mang theo một ít khô bò cay, củ cải khô, tương nấm hương,… đưa đến nhà mẹ chồng và nhà mẹ đẻ.

*

Lúc Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh tới Kinh thị đã lập tức chạy tới nhận lỗi với Hạ Quân.

Còn làm trò nhận lỗi với Hạ Quân với trước mặt những người bạn của bà ở Kinh thị.

Dù sao cũng là con trai của mình, Hạ Quân rơi vào đường cùng, chỉ có thể tha thứ, cũng cho phép bọn họ trở về nhà họ Cố.

Cố Trường Nghiệp vừa lúc đang nghỉ phép nên đã răn dạy Cố Viêm Lâm một trận, chuyện này xem như miễn cưỡng cho qua.

Nhưng nhà họ Cố tạm thời không dự tính cho Cố Viêm Lâm tiền để kinh doanh, chỉ muốn anh ta thành thật đi làm.

Cố Viêm Lâm chỉ có thể đồng ý.

Còn Hà Linh Linh lúc này đã lớn bụng sắp sinh, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể thành thành thật thật ở nhà nịnh bợ Hạ Quân.

Cuộc sống và điều kiện kinh tế được cải thiện nhưng tâm lý lại vô cùng u uất!

Đặc biệt là Hạ Quân đối xử với Chính Chính và Phỉ Phỉ tốt như vậy nhưng lại chẳng thèm quan tâm tới đứa nhỏ trong bụng cô ta, Hà Linh Linh tức đến mức dùng kéo làm hỏng giấy dán tường!

Cô ta chỉ mong đợi chuyện thư từ kia có thể làm Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan ly tâm, tốt nhất là ly hôn!

Nhưng không ngờ lúc Thẩm Hà trở lại Kinh thị đã mang tới cho bọn họ một tin tức giật mình!

Thẩm Hà giao mấy thứ khô bò Hà Loan Loan gửi cho Hạ Quân, nói Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan trước kia từng là bạn kết giao qua thư từ.

Hạ Quân vô cùng kinh ngạc, cũng rất phấn khích: “Ai nha! Hai đứa nhỏ này cũng thật sự có duyên quá rồi!”

Sau khi bọn họ về Kinh thị cũng đã tụ hội với Lý Quốc Chấn vài lần, dù sao cũng là bạn cũ.

Biết Thẩm Hà muốn đi đưa đặc sản cho Lý Quốc Chấn, Hạ Quân cùng Cố Trường Nghiệp cũng nhanh chóng đi thay quần áo, chuẩn bị một đống quà cáp để sang đó thăm viếng

Hà Linh Linh lại sợ tới mức không dám thò đầu ra.

Nếu nhà họ Cố biết chuyện cô ta từng mạo nhận là con gái của Lý Quốc Chấn thì thật không biết bọn họ sẽ làm gì cô ta!

Hà Linh Linh không đi, nhưng Hạ Quân và Cố Trường Nghiệp yêu cầu Cố Viêm Lâm phải đi chung!

Anh ta là anh trai của Cố Dục Hàn, cùng nhà họ Cố cùng đi thăm hỏi Lý Quốc Chấn là chuyện đương nhiên.

Cố Viêm Lâm không thể từ chối, chỉ có thể đi theo.

Anh ta cũng muốn biết tình trạng của Lý Quốc Chấn hiện tại.

Dù sao dựa theo quỹ đạo vốn có thì bây giờ Lý Quốc Chấn phải ở cùng anh ta và Hà Linh Linh.

Lý Quốc Chấn dù lợi hại nhưng cũng phải cố kỵ mặt mũi của Cố Trường Nghiệp.

Nhưng Cố Viêm Lâm không ngờ Lý Quốc Chấn lại không thèm nể tình như vậy!

Anh ta vừa mới bước vào nhà họ Lý thì Lý Quốc Chấn đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Lão Cố, đây là con trai lớn nhà ông à?”

Lúc đó Loan Loan không giải thích quá nhiều, Lý Quốc Chấn không biết chuyện này.

Cố Trường Nghiệp gật đầu: “Đúng vậy, lão Lý, ông xem chúng ta thật là có duyên, vốn dĩ chúng ta đã định ra hôn sự cho con trai con gái, vòng đi vòng lại vẫn thành công, Tú Uyển dưới đó có biết thì cũng an lòng.”

Ai ngờ Lý Quốc Chấn lại lạnh lùng nhìn Cố Viêm Lâm: “Lão Cố, hai người có biết lúc trước con trai lớn của hai người và con dâu cả Hà Linh Linh đã làm gì không? Tuy chúng ta là bạn cũ, Loan Loan cũng là con dâu của hai người nhưng tôi không thể không nói Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh đều là kẻ tâm thuật bất chính!”

Hạ Quân mặt đầy xấu hổ, Cố Trường Nghiệp lập tức hỏi: “Viêm Lâm, rốt cuộc mày đã làm ra chuyện gì?”

Cố Viêm Lâm không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng phủ nhận: “Cha, bác Lý, con cũng không rõ, lúc ấy Hà Linh Linh nói như vậy, con cũng không biết phải làm sao.”

Lý Quốc Chấn lập tức lạnh mặt: “Phải không? Cô ta giả mạo Loan Loan nhận tôi là cha, chuyện này cậu thật sự không biết sao? Có phải giữa cậu và Dục Hàn có hiểu lầm gì chăng? Cậu thật sự là một người anh yêu quý em trai của mình sao?”

Ông ấy kiên định nói: “Hôm nay phải làm trò trước mặt cha mẹ cậu rồi, chúng ta nói rõ ràng một câu! Đỡ cho sau này Loan Loan của tôi phải chịu tủi thân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.