Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 323



Đại sư Thương Tế lập tức tìm người môi giới bán gốc linh chi này đi.

Vị tiên sinh ở Kinh thị kia đã nhờ cậy một người bạn ở Tây Lâm thị cầm theo tám ngàn đồng tiền mặt tới đưa cho Hà Loan Loan.

Thấy nhiều tiền mặt như vậy, Hoàng Vũ Vi phát ngốc!

Điều kiện nhà cô ta không tệ nhưng phí sinh hoạt cha mẹ cho cô ta cũng chỉ có mấy trăm đồng, đời này cô ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Mà Hà Loan Loan tiện tay nhặt một gốc linh chi mà đã có thể bán được tám ngàn đồng?!

Linh chi kia cũng đâu phải do một mình Hà Loan Loan nhặt được chứ?

Nếu không phải cô ta bảo Hà Loan Loan đi về hướng đó, nếu không phải cô ta nhường nơi khuất sâu trong bụi gai cho Hà Loan Loan...

Hà Loan Loan dựa vào đâu mà hái được linh chi?

Linh chi này rõ ràng phải thuộc về cô ta!

Nghĩ đến chuyện Hà Loan Loan nhẹ nhàng kiếm lời được tám ngàn đồng, Hoàng Vũ Vi cảm thấy nếu không nói rõ ràng thì đời này cô ta sẽ không ngủ yên được!

Cô ta cắn môi, vừa định nói: “Hà Loan Loan, linh chi này là chúng ta cùng nhau...”

Thì lại nghe Hà Loan Loan nói với đại sư Thương Tế: “Đại sư, cháu không thể nhận số tiền này.”

Hoàng Vũ Vi vui vẻ trong lòng, cô ta thầm nghĩ Hà Loan Loan cũng còn là con người, biết này số tiền này không thuộc về bản thân!

Nhưng giây tiếp theo, Hà Loan Loan lại khiến cô ta khẩn trương tới mức muốn chết đi!

Hà Loan Loan vô cùng bình tĩnh nói: “Linh chi này là cháu vô tình nhặt được, cháu mong ngài thay cháu dùng tám ngàn đồng này thành lập một quỹ khám chữa bệnh, giúp bệnh nhân khó khăn có thể thoải mái điều trị.”

Nếu như vậy thì số tiền tám ngàn đồng này cũng không phải nhiều nhặng gì!

Tất cả đều được chia đều cho người bệnh, nỗ lực cứu giúp càng nhiều người càng tốt!

Hoàng Vũ Vi thiếu chút nữa thì hít thở không thông!

Cứ trực tiếp vung tám ngàn đồng này cho những bệnh nhân đó chữa bệnh?

Dựa vào cái gì? Những người đó không có tiền xem bệnh là do số mệnh bọn họ không tốt!

Nhưng đại sư Thương Tế lại lập tức đồng ý: “Loan Loan, tôi quả là không nhìn lầm cô, cô thật sự là một cô gái lương thiện!”

Ông ấy cũng đã hiểu ra vì sao vầng sáng nhàn nhạt xung quanh Hà Loan Loan lại càng ngày càng rõ ràng, đó là bởi vì Hà Loan Loan càng ngày càng làm nhiều chuyceenj tốt!

Thật ra đại sư Thương Tế đã sớm tu luyện tới một cảnh giới mà người bình thường không thể đạt tới được.

Ông ấy có thể nhìn thấy những điểm dị thường của một người nào đó, đôi khi còn nhìn thấy được linh hồn.

Nhưng trên đời này chung quy là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, làm càng nhiều chuyện tốt thì phúc báo sẽ càng nhiều.

Chuyện quỹ chữa bệnh này rất nhanh đã được đưa lên mặt báo, không ít bệnh nhân bệnh nặng chỉ có thể nằm chờ chết lập tức tìm được một lối thoát.

Đại sư Thương Tế tự tiện quyết định đặt tên cho quỹ này là “Loan Loan”.

Rất nhiều người bệnh nhận được tiền cứu trợ đã gửi thư đến tòa soạn để cảm ơn quỹ Loan Loan.

Mỗi lần Hoàng Vũ Vi đọc báo đều cảm thấy lồng ngực bị đè nén không thở nổi!

Linh chi kia là của cô ta, của cô ta!!! Vốn dĩ là của cô ta!!

Chuyện khiến Hoàng Vũ Vi thấy áp lực hơn cả là cha cô ta lại không ngừng thúc giục.

“Mau chóng học cách chữa trị ung thư từ chỗ đại sư Thương Tế, vị kia ở Kinh thị không chờ được bao lâu nữa đâu, chỉ cần con có thể học được thì sau này chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh.”

Hoàng Vũ Vi đã nghĩ hết biện pháp nhưng đại sư Thương Tế vẫn đối với cô ta không nóng không lạnh, cô ta có thể làm sao bây giờ?

Đúng ngay lúc này thì Hoàng Vũ Nhu lại gợi ý cho cô ta một ý tưởng.

“Tư lệnh Mộ muốn làm tiệc sinh nhật, chị có biết không? Hôm đó vừa lúc là đêm trước kỳ thi đại học, anh cả Mộ sẽ từ Hải thị trở về, hôm sinh nhật chúng ta cứ chuốc say Hà Loan Loan, mang cô ta đến phòng của anh cả Mộ...”

Anh cả Mộ đã có vợ, chỉ cần làm lớn chuyện này thì Hà Loan Loan sẽ bị hủy hoại, cũng không thể tiếp tục tham gia thi cử.

Hoàng Vũ Vi sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi nắm lấy tay Hoàng Vũ Nhu: “Vũ Nhu, làm vậy được chứ?”

Hoàng Vũ Nhu lộ ra vẻ âm độc: “Sao lại không? Em đã sớm không vừa mắt thứ tiện nhân như Hà Loan Loan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.