Hà Loan Loan cũng không có cách nào biết được tin tức của anh, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện anh có thể bình an trở về, ngày nào cũng canh giờ xem Bản Tin Thời Sự, nghe ngóng thông tin toàn cầu.
Nháy mắt đã đến đầu tháng bảy.
Sinh nhật của cha nuôi Hà Loan Loan, cũng chính là tư lệnh Mộ đã gần tới.
Hà Loan Loan vẫn rất bình tĩnh: “Tôi mắng chó!”
Hoàng Vũ Nhu hít một hơi thật sau, muốn đứng lên lý luận nhưng lại bị Hoàng Vũ Vi ấn tay giữ lại, cô ta khẽ lắc đầu.
Chuyện này xem như miễn cưỡng cho qua.
Mà Hoàng Vũ Nhu lại nhìn nhìn ly nước, giơ về phía Hà Loan Loan rồi nói: “Hôm nay là sinh nhật tư lệnh Mộ, tôi không so đo với cô! Còn chưa đủ mất mặt sao! Cô cũng thật không hiểu chuyện, chúng ta cùng đi lên kính tư lệnh Mộ một ly đi, lấy trà thay rượu!”
Cô ta vừa lên tiếng thì đám tiểu bối đều bước lên kính rượu tư lệnh Mộ.
Tư lệnh Mộ nhìn thấy bọn họ bước tới thì cười sang sảng, cường điệu giới thiệu Hà Loan Loan: “Vị này là con gái nuôi của tôi, vợ của Dục Hàn. Loan Loan là một bác sĩ rất ưu tú, mọi người đều biết đúng không?”
Ngữ khí của ông ấy ngập tràn sự kiêu ngạo và tự hào, khiến Hoàng Vũ Vi cùng Hoàng Vũ Nhu ghen ghét muốn chết.
Hà Loan Loan cười tủm tỉm kính tư lệnh Mộ một ly: “Cha nuôi, ngài lại khen con. Con nào có tốt như thế?”
Hà Loan Loan đóng cửa lại rồi đi tới nhà vệ sinh.
Dưới lầu, cậu cả nhà họ Mộ là từ Hải thị gấp quay về, vội vội vàng vàng xuống xe lửa chạy về nhà.
Anh ấy tuấn tú lịch sự, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, là một giảng viên đại học.
Tửu lượng của Mộ Giang không tốt nhưng vì là sinh nhật của cha anh nên không tránh khỏi việc vừa về tới nhà đã bị phạt mấy ly rượu.
Nồng độ cồn trong rượu của những người bạn cũ của cha anh thật không thấp, khiến bụng của Mộ Giang nóng muốn bốc hỏa, bị mẹ anh xô đẩy một hồi: “Lên lầu nghỉ ngơi đi! Con ngồi xe lâu như vậy, uống hai ly có lệ là được rồi.”