Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 332



Trước khi Cố Dục Hàn đi, cô đã rất lo lắng, luôn sợ anh sẽ xảy ra chuyện!

Nhưng biết rõ đạn pháo không có mắt lại chỉ có thể nói với mình kiên nhẫn chờ đợi!

Quả nhiên tư lệnh Mộ trầm mặc.

Lý Quốc Chấn cũng không biết nên nói như thế nào.

Tư lệnh Mộ đã nói tin tức này với ông ấy từ trước, sau đó lại quyết định không nói cho Hà Loan Loan.

Nhưng bộ đội đi chi viện đều đã đã trở lại hơn phân nửa, những người còn lại thì liên hợp với đại sứ quán cùng nhau tìm kiếm.

Cho dù không nói cho Hà Loan Loan thì rất nhanh thôi cô cũng sẽ biết.

Hà Loan Loan nhìn sắc mặt của Lý Quốc Chấn và tư lệnh Mộ, thân mình mềm nhũn cả ra, vành mắt cô đỏ lên, trong lòng đau đớn muốn chết!

Niềm vui vì thi cử thuận lợi trong mấy ngày nay đã không còn sót lại chút gì, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở, đó là nỗi lo lắng phát ra từ tận đáy lòng!

"Cha nuôi, con cầu xin cha! Nói cho con biết, Cố Dục Hàn sao rồi ạ?"

Tư lệnh Mộ chưa bao giờ cảm thấy có những lời lại khó có thể mở miệng đến thế!

Ánh mắt ông ấy lập loè, cuối cùng bà Mộ ở bên cạnh không đành lòng, tay đặt lên trên vai Hà Loan Loan: "Loan Loan, chiến sự đã kết thúc, nhưng khi trận giằng co cuối cùng diễn ra, Tiểu Cố dẫn theo người đi cứu dân chạy nạn ở địa phương, bất hạnh bị b.o.m đánh vào, họ ở trên một con thuyền, thuyền đã bị chìm..."

Cả người Hà Loan Loan dường như mất hết sức lực ngay tức khắc!

Cô nói theo bản năng: "Không thể nào!"

Cố Dục Hàn đã đồng ý với cô sẽ trở về.

Lúc anh đi, bọn họ đã hẹn phải sinh một đứa con!

Bọn họ còn có cả đời rất dài rất dài muốn ở bên nhau, anh không thể nào bỏ lại cô được!

Hà Loan Loan hỏi bằng giọng nói run rẩy: "Đã bao lâu rồi ạ?"

Nếu bọn họ đã quyết định giấu giếm thì khẳng định là cảm thấy có hy vọng được cứu hộ.

Hiện giờ lại không giấu được, có lẽ là kết quả sau khi cứu hộ không được lạc quan.

Quả nhiên, tư lệnh Mộ chậm rãi nói: "Đã cứu hộ nửa tháng rồi, tạm thời không có tin tức..."

Thật ra đã tìm được giày của Cố Dục Hàn, nhưng trước sau vẫn không có tung tích của anh.

Trong nháy mắt, Hà Loan Loan cảm thấy trái tim đều đang co rút vì đau đớn!

Thân phận của tư lệnh Mộ đã chứng thực điều ông ấy nói đều đã được suy nghĩ cặn kẽ, tuyệt đối đáng tin.

Ông ấy có thể nói ra lời thế này, Hà Loan Loan cũng đã hiểu rõ ràng, chỉ e Cố Dục Hàn thật sự lành ít dữ nhiều.

Đao kiếm không có mắt, khi lửa đạn đầy trời, không ai thoát được.

Có năm nào mà không có người hy sinh chứ?

Nhưng chờ khi người hy sinh này là người mình yêu thì dẫu là ai cũng không thể chấp nhận nổi.

Hà Loan Loan cố nén giọt lệ trong mắt: "Con muốn về viện gia quyến một chuyến."

Lý Quốc Chấn và tư lệnh Mộ cũng đều hết sức đau lòng, Mộ Giang tự mình lái xe đưa Lý Quốc Chấn và Hà Loan Loan cùng đến viện gia quyến.

Bên phía chính ủy Từ cũng đã nhận được tin tức, khi anh ấy nhìn thấy Hà Loan Loan vội vàng chạy tới thì cũng không dám đối diện.

Lúc nhìn thấy động tác quay đầu đi đẩy mắt kính của chính ủy Từ, trái tim Hà Loan Loan đều đã nguội lạnh!

Giọng cô khẽ run: "Chính ủy, hiện tại không tìm được người, cũng không thể xác định là hy sinh đúng không? Sẽ tiếp tục tìm chứ ạ?"

Chính ủy Từ vội vã nói: "Đương nhiên sẽ tiếp tục tìm! Ngày nào không tìm thấy cậu ấy thì ngày đó vẫn không thể từ bỏ! Tuy rằng đã có một bộ phận người của chúng ta trở lại, nhưng cũng để lại một đội ngũ, nhất định phải tìm cậu ấy trở về! Bất kể thế nào, nhất định sẽ đưa cậu ấy trở về..."

Khoé môi Hà Loan Loan hiện lên một nụ cười tái nhợt: "Được, vậy tôi sẽ chờ tin tức."

Cô quay đầu vội vã trở về.

Lý Quốc Chấn ở bên cạnh đau lòng như muốn nhỏ máu!

Con gái càng bình tĩnh thì ông ấy càng hiểu rõ cô đau lòng cỡ nào!

Lúc trước ông ấy đã chịu đựng suốt hai mươi năm, khi sắp nghênh đón ánh rạng đông của thắng lợi thì nghe được tin Tú Uyển không còn nữa, cơn đau lòng đó bao trùm lấy ông ấy như thủy triều, ép tới khiến người ta không sao thở nổi.

Ban ngày ông ấy là giáo sư Lý bình tĩnh.

Mỗi khi đến buổi tối, ông ấy lại đeo kính viễn lau ảnh chụp của Tú Uyển lúc còn trẻ hết lần này đến lần khác.

Tú Uyển ấy à, không bao giờ già đi, cũng sẽ không trở lại nữa.

Không ai biết ông ấy đã trải qua cơn đau xé lòng như thế nào!

Chẳng lẽ trời xanh lại bất công như thế! Hiện giờ cũng muốn đổ nỗi đau như vậy lên trên người con gái Loan Loan của ông ấy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.